Trang Nại Nại nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Vị hôn thê của anh… còn có chân dài?
Đã nhiều năm trôi qua rồi mà Tô Ngạn Bân vẫn không đáng tin như thế!
Cơ mà…
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tư Chính Đình, thấy sắc mặt anh ngày càng trầm, đôi mắt hẹp dài lóe ra khinh thường và chán ghét.
Lòng Trang Nại Nại lo lắng không yên.
Kết hôn? Dáng vẻ này của Tư Chính Đình, rõ ràng là muốn hủy bỏ hôn ước.
Vị hôn thê như cô vốn chỉ để trang trí, còn không bằng cả bạn gái cũ!
Cô còn đang nghĩ ngợi thì thấy Tư Chính Đình đứng lên.
"Cậu ăn no rồi?"
Đôi mắt hẹp dài của Tư Chính Đình lóe lên ý lạnh thẹn quá hóa giận, câu hỏi không cảm xúc làm người ta cảm thấy lạnh tới xương.
Tô Ngạn Bân lập tức ngậm chặt miệng lại, hấp tấp nhìn Tư Chính Đình với vẻ lấy lòng, sau đó đặt mông ngồi xuống: "Chưa, tôi ăn liền đây, tôi không nói nữa, OK?"
Tư Chính Đình cầm áo khoác lên, không thèm chào lấy một tiếng mà đi thẳng ra ngoài.
Trang Nại Nại nhìn bóng lưng cao lớn của anh, xung quanh còn có hơi thở làm người ta sợ hãi, khiến cô không dám bước lên.
Mọi người trong phòng, ai cũng không dám thở mạnh hay ngăn Tư Chính Đình rời đi.
Bọn họ có thể không nói lời nào, có thể không đi theo, nhưng Trang Nại Nại cô thì không thể.
Cho dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng Trang Nại Nại vẫn cắn răng đuổi theo.
Anh đi rất nhanh, Trang Nại Nại phải chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Cô ngẩng lên dò xét nét mặt của anh, hơi thở lạnh như băng làm cho cô cảm thấy nếu như cô mở miệng thì e rằng giây kế tiếp sẽ bị ném vào trong chảo dầu.
Có điều…
Mấy lần gặp trước đều không nói được, nếu lần này mà không nói được nữa thì không biết lần gặp sau là vào khi nào!
Trang Nại Nại nhắm mắt lại, lấy hết tất cả quyết tâm ra.
Lúc nãy, khi chạy theo cả đường cô đều không dám nhìn thẳng vào mặt Tư Chính Đình. Nhưng lúc này, lá gan đã lớn hơn một chút cô mới dám hét lớn: "Này… Tư... ngài Tư, ngài nói xem khi nào ngài sẽ kết hôn với em?"
Tư Chính Đình không dừng bước, vẫn đi thẳng về phía trước.
Lại không để ý tới cô?
Trang Nại Nại quýnh lên, rốt cuộc thì người đàn ông này có ý gì?
Cô nắm cánh tay anh lại: "Này! Nếu anh không đồng ý kết hôn thì em sẽ luôn dây dưa với anh, dây dưa đến suốt đời!"
Tư Chính Đình dừng bước, mắt trầm xuống.
Luôn dây dưa với anh?
Giống như năm năm trước, dây dưa anh hẹn hò với cô, dây dưa anh yêu cô, rồi sau đó... đá anh?
Nghĩ tới đây, cả người Tư Chính Đình toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Anh bỗng quay đầu lại nhìn cô gái muốn nói gì đó nhưng lại bị dáng vẻ của anh dọa tới nên không dám nói câu nào, anh im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó rồi đột nhiên mở miệng: "Trang Nại Nại, cô biết bây giờ tôi thích cô ở điểm nào nhất không?"
Đầu óc Trang Nại Nại mù mờ.
Anh thích cô?
Cô cảm thấy hơi khẩn trương: "Điểm nào?"
Tư Chính Đình nhìn cô, bên trong đôi mắt phượng lạnh băng dường như lóe lên một loại tình cảm mà Trang Nại Nại không thấy được, sau đó là sự lạnh lẽo ghét bỏ, anh nói nhấn rõ từng từ: "Tôi thích cô… cách xa tôi ra."
Dứt lời, anh hất tay cô ra, xoay người bước đi.
... Mẹ nó!
Trang Nại Nại cuối cùng cũng nhận ra được cái người này đùa bỡn mình.
Cô cắn môi, vành mắt đỏ lên, đặt tay lên ngực, cảm giác được nơi nào đó vẫn còn đang đập liên tục.
Một lúc sau nhếch môi cười khổ: Trang Nại Nại, mày mong chờ cái gì?