Một câu nói làm cả phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngay cả Tô Ngạn Bân cũng ngạc nhiên, suýt nữa thì làm rơi đũa xuống sàn.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tư Chính Đình, chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn Trang Nại Nại, trong đôi mắt phượng hẹp dài là sự sắc bén, còn có cả thứ tình cảm phức tạp mà không ai nhận ra.
Ngài Tư…
Ha, cô bây giờ cũng bắt đầu gọi anh là ngài Tư rồi đấy!
Tư Chính Đình không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì, buồn bực, khó chịu...
Anh nhìn cô không chớp mắt.
"Không sao. Nếu ngài Tư thích thì để Tiểu Ái gắp thêm cho ngài." Ông chủ Hoàng phản ứng rất nhanh, nói xong, ông ta nháy mắt với Hoàng Tiểu Ái.
Hoàng Tiểu Ái lộ vẻ vui mừng pha lẫn lo sợ.
Cô ta hiểu ý gắp một con tôm nõn đặt vào đĩa của Tư Chính Đình, thuận thế dời sang ghế bên phải anh: "Ngài Tư, ngài nếm thứ đi, tôm nõn xào cần tây ở Muôn Màu Muôn Vẻ ngon lắm."
Sau đó ngẩng đầu lên liếc thị uy với Trang Nại Nại.
Cái thứ gì chứ?
Ngài Tư ăn tôm cô ta gắp, mà không uống nước Trang Nại Nại rót.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên ngài Tư thích cô ta!
Hoàng Tiểu Ái bỗng hưng phấn.
Trang Nại Nại ngẩn người, quên mất luôn cả việc nuốt thức ăn trong miệng.
Anh thích ăn tôm nõn?
Năm năm trước, rõ ràng anh ghét tôm nõn muốn chết, sao bây giờ lại thích được?
Cô nhìn anh với vẻ không thể tin được.
Tư Chính Đình không nói gì, cầm đũa gắp tôm nõn bỏ vào trong miệng...
Anh thật sự ăn!
Trang Nại Nại cúi đầu cười khổ.
Đúng rồi, thời gian năm năm đủ để thay đổi khẩu vị một người.
Nhưng, bây giờ không phải là lúc cô có thể đa sầu đa cảm.
Trang Nại Nại ép sự không vui trong lòng xuống, ngẩng đầu lên, cô đã khôi phục tâm tình, cười híp mắt nhìn hai người.
Không phải là gắp thức ăn sao?
Cô cũng gắp!
Trang Nại Nại vừa định đưa tay gắp tôm trả cho Tư Chính Đình thì bị một người níu tay lại.
Trang Nại Nại quay đầu, thấy ông chủ Hoàng nheo mắt nhìn chằm chằm cô.
"Cô gái này, cô làm ở đây à? Làm gì? Tới đây nói tôi nghe nào."
Ông chủ Hoàng nói xong, nắm lấy tay Trang Nại Nại, sờ sờ làn da của cô.
Chậc chậc…
Làn da mịn thật!
Hiển nhiên, ông chủ Hoàng và Hoàng Tiểu Ái đều tin lời Tô Ngạn Bân vừa nói, nên không thèm đặt Trang Nại Nại vào mắt.
Ông chủ Hoàng còn nghĩ Tư Chính Đình không hổ là đã gặp qua nhiều cảnh tượng lớn, một cô gái xinh đẹp như vậy mà vẫn có thể thờ ơ. Có điều, nếu Tư Chính Đình không cần thì ông ta có thể nếm thử xem, bao nuôi làm tình nhân cũng không tệ.
Tô Ngạn Bân ngồi ở đối diện, nhìn rõ hết hành động của bọn họ. Anh ta đưa mắt nhìn về phía Tư Chính Đình, quả nhiên thấy ánh mắt của Lão Đại đang nhìn chằm chằm vào cái tay heo muối* của ông chủ Hoàng.
* Ý chỉ bàn tay xấu xa của những kẻ chuyên sàm sỡ.
Nếu ánh mắt có hình dạng thì Tô Ngạn Bân tin chắc rằng cái bàn tay kia của ông chủ Hoàng đã bị lăng trì hơn một nghìn lần rồi.
Tư Chính Đình từ từ buông đũa xuống, đang lúc sắp có động tác thì Trang Nại Nại đứng bật dậy, đánh bay bàn tay của ông chủ Hoàng ra.
Bị một lão già sờ soạng, thật là kinh tởm mà!
Trang Nại Nại cảm giác cả người mình sắp nổi hết da gà rồi.
"Cô làm gì vậy?"
Cô còn chưa nổi đóa lên thì Hoàng Tiểu Ái đã mở miệng trước.