Khai thông thần lực không thành công, Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng bị xe cứu thương chở đi. Đáng xấu hổ chính là, hung thủ giết người chưa thành kia còn dám trưng ra vẻ mặt bi thương cùng lên xe, nắm lấy tay Phong Tiểu Tiểu, nói liên tục giống như bị đả kích nghiêm trọng nào đó: "Tại sao lại thế? Tại sao lại có thể như thế..."
Lão sư phụ cứ như thế theo đến bệnh viện, cả quãng đường ánh mắt cứ dại ra, đến lúc Phong Tiểu Tiểu băng bó xong vết thương mà vẫn chưa hoàn nổi hồn. Bộ dạng thất hồn lạc phách này khiến cho cả bác sĩ - người đã nhìn quen sinh tử cũng có chút cảm động.
"Anh là người nhà bệnh nhân phải không?" Bác sĩ an ủi, "May mà không thương tổn đến động mạch chủ, tĩnh dưỡng một thời gian là được. Cô bé không có việc gì đâu, anh đừng quá lo lắng." Nói xong, bác sĩ còn dùng ánh mắt "cô xem bạn trai/chú/chồng/bạn thân... dù sao cũng không quản là thân phận gì, quan tâm cô nhiều như vậy kìa" để nhìn Phong Tiểu Tiểu.
Tên khốn nào từng nói ra câu ánh mắt quần chúng sáng như tuyết? Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu méo xệch, rầu rĩ nói: "... Bác sĩ, có thể để chúng tôi nói chuyện riêng vài câu được không?"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Ánh mắt bác sĩ càng thêm vui mừng, "Hai người tới phòng bệnh đi, nhân tiện truyền vài bình thuốc."
Thuận lợi đi đến phòng bệnh, chờ người ngoài đi hết, sau một hồi trầm mặc, Phong Tiểu Tiểu liếc xéo lão sư phụ một cái: "Sư phụ vừa lòng chưa?"
Lão sư phụ rốt cuộc cũng hoàn hồn: "Không, không phải như vậy! Con phải tin sư phụ, con thật sự là Nữ Oa, còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh!"
"..." Cô cảm thấy ông ta đúng là bị điên rồi, khỏi nghi ngờ gì nữa... Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu cực kỳ phức tạp liếc về phía khoa thần kinh, uyển chuyển đề nghị: "Dù sao đến cũng đã đến rồi, sư phụ xem có nên nhân tiện làm kiểm tra một cái hay không?"
"Con nghĩ rằng sư phụ bị điên sao?" Lão sư phụ tức giận.
"..." Không, cô không nghi ngờ, là chắc chắn.
Phong Tiểu Tiểu thở dài: "Con không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy kiểm tra sức khỏe đúng hạn là một thói quen tốt mà thôi... Sư phụ nghe lời đi làm kiểm tra đi, kiểm tra xong chị đây mua kẹo cho người ăn nha?"
Lão sư phụ giận dỗi nhìn Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu thản nhiên nhìn đáp trả. Mẹ, thân là người bị hại, chẳng lẽ quyền lợi vạch trần chân tướng cô cũng không có?
Lão sư phụ cắn răng: "Sư phụ còn cách khác để chứng minh! Bây giờ con có thể không tin, nhưng lát nữa con sẽ phải tin thôi."
Sao lời thoại này có chút quen tai đến lạ nhỉ?
Phong Tiểu Tiểu có dự cảm không tốt, một giây sau cô liền nhớ ra mình rốt cuộc đã nghe được câu nói này ở đâu rồi.
"Thức tỉnh đi, Nữ Oa!" Lão sư phụ hét lớn một tiếng, lấy ra từ trong ngực một vật gì đó ném về phía cô.
"Chết tiệt!" Phong Tiểu Tiểu hoảng sợ, lúc trước mình bị chém cũng là một quá trình như vậy.
Không biết lão sư phụ ném ra cái gì, Phong Tiểu Tiểu chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu vàng. Sau đó, cô cảm giác đầu giống như bị búa tạ đập đến choáng váng, trong cơ thể dần dần xuất hiện cảm giác căng phồng lên, như thể có cái gì sắp sửa phun trào, lan ra từ hai chân. Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, Phong Tiểu Tiểu hình như nhìn thấy ảo giác, cô thấy quần của mình rách vụn, một cái đuôi rắn màu trắng bạc dài hơn hai mét thay thế chỗ vốn là hai chân. Cuối cùng, mọi thứ tối sầm lại trước mắt cô...
Thời gian mơ một giấc mơ có thể dài bao lâu? Vấn đề này thật khó có đáp án chuẩn xác. Giấc ngủ của con người nông sâu khác nhau, tỉ lệ thời gian ở trong mơ và thời gian ở hiện thực cũng khác nhau. Một giấc Hoàng Lương có thể mơ cả đời, một giấc Trang Chu lại chỉ như cánh bướm tồn tại vài ngày ngắn ngủi. Càng có khả năng là bạn vừa nhìn thấy mặt người kia thì giấc mơ đã kết thúc.
Phong Tiểu Tiểu mơ một giấc rất ngắn, cô mơ thấy một cô gái đuôi rắn đang nhàm chán ngồi nặn tượng đất. Bên kia có hai tên to con vạm vỡ đang đánh nhau khiến cho trời rung đất chuyển, còn có lửa thần của mặt trời hừng hực thiêu đốt hòn đá ngũ sắc.
Một đống hình ảnh vụn vặt nhanh chóng lướt qua, cuối cùng biến thành ánh sáng trắng khi con dao chém tới cô, còn có một cái đuôi rắn màu trắng từng xuất hiện trong bóng đêm...
Trong ánh nắng sớm, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng mở mắt, mà lão sư phụ luôn ở bên giường chơi di động thì vui sướng tiến lại gần: "Tỉnh rồi hả?"
"... Không, con bị mộng du." Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa.
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác! Bây giờ cô tuyệt đối không ở trong bệnh viện, cho dù ở bệnh viện cũng không phải là do lão sư phụ làm bị thương. Cho dù bị thương thì đêm qua cũng chưa từng nghe được đối phương phát bệnh một mực khẳng định cô là Nữ Oa. Cho dù nghe được thì cô cũng tuyệt đối không hề nhìn thấy hai chân mình biến thành đuôi rắn trước khi hôn mê...
"Tỉnh rồi thì chúng ta cũng nên nói chuyện một cách nghiêm túc đi. Sư phụ tin rằng giờ con đã thừa nhận sự thật mình là Nữ Oa rồi."
"..." Giằng co mười phút, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc chấp nhận số mệnh, mở mắt ra, trừng mắt nhìn lão sư phụ: "Có phải sư phụ nên cho con một lời giải thích không?"
Người đàn ông cầm ra một tấm trông như tấm bùa :"Sư phụ còn dư một cái hoàng phù, có thể cho con thể nghiệm lại hình thể của Nữ Oa, muốn thử không?"
"... Không cần. Ngày hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, bệnh viện không xem hai chúng ta thành động vật quý hiếm để đưa vào phòng nghiên cứu sao?" Phong Tiểu Tiểu thở dài, được lão sư phụ đỡ ngồi dậy, uống xong miếng nước nhuận yết hầu rồi mới hỏi.
"Lần đầu tiên biến hóa chưa hoàn tất. Hơn nữa, sau đó con lại ngất đi luôn, tất nhiên sẽ biến trở lại thành chân người..." Nói tới đây, lão sư phụ đề phòng mà tạm dừng một chút, ho khan hai tiếng. Sau đó xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, "Cho nên, không ai phát hiện con biến thành hình rắn, sư phụ viện cớ một chút là bọn họ liền rời đi, yên tâm đi."
Lão sư phụ không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua khi y tá phụ trách xông vào cửa thì phát hiện chiếc quần rách tươm dưới giường, liền toát ra vẻ mặt kinh sợ, nhìn ông ta như nhìn tên biến thái. Tuy rằng lão sư phụ đã nhanh tay nhanh mắt, trước khi đuôi rắn biến trở về thành chân người đã lấy chăn bọc lại, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy đôi chân trần của "bạn học Nữ Oa" mới ra lò, nhưng cũng không cách nào che giấu được chứng cứ hiện trường là tấm ga trải giường bị đuôi rắn làm loạn đến nhăn nhúm.
Lúc ấy ánh mắt y tá nhìn về phía ông ta vô cùng phức tạp, có lẽ lão sư phụ cả đời cũng khó mà quên được. Hơn nữa, sau khi đối phương nhìn đến cô gái nhỏ đang hôn mê trên giường, vẻ mặt khiển trách như nhìn kẻ mặt người dạ thú càng làm ông ta cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng...
Lúc này Phong Tiểu Tiểu không nghĩ được nhiều như vậy, toàn bộ lực chú ý của cô đã dùng để phân tích vụ thần thoại truyền thuyết này: "OK. Nói vậy con thật sự là Nữ Oa?" Chấp nhận hiện thực thật ra cũng không đến nỗi quá khó khăn. Hơn nữa, Phong Tiểu Tiểu nghĩ nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô lắm, "Nói đi, sư phụ nói cho con biết những điều này rốt cuộc có mục đích gì? Nói trước, con không phụ trách cứu vớt hòa bình thế giới đâu."
Lão sư phụ đang rơi vào trong ký ức đen tối rốt cuộc cũng hoàn hồn, trấn tĩnh cảm xúc lại, sau đó lần nữa bày ra vẻ mặt đứng đắn: "Sư phụ cũng không cần con làm chuyện khó khăn như vậy... Thực ra chuyện đơn giản lắm, sư phụ chỉ hy vọng con có thể hỗ trợ việc khôi phục đạo hạnh cho pháp thân và tàn hồn của chúng thần tiên, lần nữa chấn hưng lại thiên đình!"
"... Con cảm thấy hay là chúng ta nên cứu vớt thế giới trước đi?"
"..."