Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 6 - Chương 05: Trường học

Chapter 6 - Chương 05: Trường học

Mặc kệ Dương Nghiên rốt cuộc đã từng gặp những chuyện gì, nếu anh ta không muốn nói, hai người Phong Tiểu Tiểu đương nhiên cũng không hỏi.

Dù thế nào cũng là chuyện của người ta, với quan hệ hiện nay giữa ba người, quan tâm nhiều quá cũng không tốt.

Thân là chủ cho thuê nhà, Lý Trường tỏ vẻ không có ý kiến gì với việc Dương Nghiên vào ở, còn Phong Tiểu Tiểu có phản đối cũng chẳng có tác dụng. Vì vậy chuyện này cứ thế mà được quyết định.

Sau khi trao đổi xong, ai nấy đều đi nghỉ ngơi. Và, thế là sau một đêm rối rắm, sáng ngày ra Phong Tiểu Tiểu vừa rời giường, mở cửa phòng ra, đập ngay vào mắt đã là một tên đẹp trai lai láng đang công khai khua tay múa chân trong phòng khách nhà mình. Mà, theo sau là đám người khuân vác đang bố trí đồ dùng mới trong nhà.

"... Anh đang làm gì đấy?" Phong Tiểu Tiểu đứng ngó cả nửa phút, cuối cùng vẫn quyết định phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, "Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là nhà tôi nhỉ?" Cứ cho Lý Trường mới là chủ nhân thực sự, nhưng hiện tại quyền sở hữu tài sản cũng là tên cô rồi.

Nhị Lang Thần mới nhậm chức Dương Nghiên xem thường một cách hợp tình hợp lý: "Nhưng tôi cũng muốn ở chỗ này một thời gian, mà đồ dùng trong nhà lại không đầy đủ, thế thì ở sao được?"

Đồ dùng trong nhà không đầy đủ?

Phong Tiểu Tiểu nhìn đống đồ trên tay nhóm khuân vác. Nguyên bộ các loại tủ rượu, máy xay cà phê chuyên nghiệp, bộ sô pha xa hoa, thảm trải sàn từ lông dê mới cứng...

"Hóa đơn ai trả?" Nhảy qua quá trình tranh chấp đằng nào cũng không có kết quả gì, Phong Tiểu Tiểu hỏi luôn vấn đề mấu chốt.

"Yên tâm đi, tôi trả tiền rồi."

Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: "Không phải hôm qua anh mới bị cướp sạch sao?"

Dương Nghiên khinh bỉ: "Cô nương à, bọn họ cướp tiền mặt, cướp thẻ nhưng cũng đâu có cướp chìa khóa... Trên thế giới này còn có một thứ gọi là quỹ bảo hiểm ngân hàng đấy..."

Được rồi, cô chẳng thèm quan tâm nữa.

Phong Tiểu Tiểu yên lặng kìm nén trái tim yếu ớt, đang chuẩn bị xoay người về phòng thì Dương Nghiên giơ tay lên gọi lại: "Từ từ, để cảm ơn cô đã cho tôi ở lại, hôm nay tôi mời cô ăn trưa."

"Không rảnh, tôi còn phải đến trường."

"Trường?" Dương Nghiên tỏ vẻ rất kinh hoàng, "Cô còn chưa tốt nghiệp sao?"

"Có gì lạ đâu. Tôi mới có hai mươi, chưa tốt nghiệp là đúng rồi."

Lúc trước là đang nghỉ hè, giờ sắp khai giảng rồi, đương nhiên phải đi báo danh. Tuy Phong Tiểu Tiểu nhảy mấy cấp, giờ đã đi thực tập, nhưng vẫn là sinh viên chưa chính thức tốt nghiệp, nên vẫn phải làm theo trình tự.

Thân phận Nữ Oa trong xã hội hiện đại chỉ là điều hoang đường, muốn tìm một công việc nuôi sống bản thân thì còn cần phải có bằng cấp. Hơn nữa, cô cũng không thể cứ ôm một nắm bùn đi chữa thương chơi cho người ta chứ? Nếu thật sự làm vậy, có khi lại bị sở nghiên cứu bắt đi trước. Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất có thể sẽ bị chú cảnh sát bắt đi trước.

Đối phương dường như rất khó xử, suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Thế thì tôi đành miễn cưỡng đi cùng cô vậy. Nhân tiện ăn cơm gần đó luôn."

"... Không phải là anh sợ ở nhà một mình đấy chứ? Hay là nhân duyên quá kém nên không tìm được người bạn nào chơi cùng để giết thời gian? Ở một mình cô đơn quá ư?"

"Nếu tôi nói đúng vậy, cô định lấy gì ra an ủi tôi?"

"Lấy sắc đẹp." Phong Tiểu Tiểu thuận miệng đáp lấy lệ.

"... Thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Đậu! Sớm hay muộn gì cũng phải tìm cơ hội xử hắn!

...

Mang theo cái đuôi lẽo đẽo đi về trường học, Phong Tiểu Tiểu đứng trước cổng lớn lôi thẻ sinh viên ra. Bảo vệ mở cổng cho vào, đồng thời đánh giá Dương Nghiên từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên... Sau đó thừa dịp Phong Tiểu Tiểu đến phòng khách đăng ký, ghé sát vào cô mà nhỏ giọng hỏi: "Bạn học này, cậu ta là gì của cháu?"

"Tiểu bạch kiểm được bao dưỡng ạ."

Dương Nghiên: "..."

Bảo vệ cũng giật mình gật đầu: "Chú cũng nhìn ra là như vậy."

Dương Nghiên lại cạn lời: "..."

Đi thẳng vào khuôn viên trong trường, Dương Nghiên với diện mạo không tồi gặp ngay cảnh bị vây xem vô cùng tàn ác. Nguyên nhân mặt mũi chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bởi anh ta quá kiêu ngạo. Người trong trường học hơn nửa đều là người tương đối giản dị, còn non và xanh, vậy mà anh ta dám diện nguyên cây hàng hiệu, thêm quả nhẫn kim cương với đồng hồ xịn ánh kim lóng lánh. Đây là muốn chói mù mắt chó sao.

Làm đỏm đến như vậy, không vây xem anh ta thì còn xem ai?

Phong Tiểu Tiểu thở dài: "Xem ra tôi đã hiểu vì sao anh bị bọn côn đồ kia cướp rồi."

Người này chỉ thiếu mỗi nước không viết tờ giấy ghi chú dán thẳng lên người: "Đến đi, mau tới cướp tôi đi. Béo bở thế này cơ mà, cố gắng một lần, thu hoạch vô hạn..."

Dương Nghiên đưa tay vuốt lọn tóc mai, hất đầu, khinh thường: "Bọn côn đồ đó tính là gì. Nếu lúc đấy trạng thái tốt, anh đây một chấp mười cũng không thành vấn đề." Cứ cho là đánh không lại, tối thiểu cũng chạy trốn được. Ai ngờ đâu lúc ấy chẳng may lại phát sốt.

"Anh rảnh quá nhỉ?"

"?"

"Sao tôi vẫn cứ cảm thấy anh lúc nào cũng như chuẩn bị sẵn sàng vô duyên vô cớ gây sự... Ừm. Nói văn vẻ thì chính là chỉ e thiên hạ không loạn. Nếu là người bình thường, chắc sẽ lựa chọn không gây nổi bật để bớt chuyện." Phong Tiểu Tiểu lại than, "Nhìn đến anh, hình tượng Nhị Lang Thần trong truyền thuyết của tôi tan nát hết cả."

"..." Khóe miệng Dương Nghiên co rút: "Tôi hiểu mà. Lúc nghe nói cô là Nữ Oa thì hình tượng Nữ Oa trong tôi cũng tiêu tan hết."

"Như nhau cả thôi." Phong Tiểu Tiểu cười giả lả, đưa tay ra để bắt tay.

"Khách khí. Khách khí rồi." Dương Nghiên nắm lại.

Ngay khi sấm sét đang đùng đùng nổi lên giữa hai người, một giọng nữ liền bay đến: "Phong Tiểu... A!!! Bà lại quyến rũ được tên ngốc nào nữa vậy? Tôi phải báo cho Tiểu Khương ngay."

Phong Tiểu Tiểu nhất thời bưng mặt, kẻ ngốc kia mặt đầy u ám nhìn qua cô gái đang chạy thẳng về phía hai người, cô gái này cũng không tính là xinh đẹp, nhiều lắm chỉ có thể nói là đáng yêu thôi.

"Tiểu Khương là ai? Chồng cô không phải là Phục Hy sao?" Dương Nghiên hỏi nhỏ.

"Đừng phá CP, pháp thân ông ta có còn tồn lưu hay không còn là một chuyện đấy. Hơn nữa, tôi cũng không ủng hộ kết hôn với họ hàng gần." Phong Tiểu Tiểu cũng nói nhỏ.

Đang nói, cô nữ sinh đáng yêu kia đã chạy đến bên hai người. Trước tiên đánh giá Dương Nghiên từ trên xuống dưới một phen, sau đó chẳng mảy may bị sắc đẹp quyến rũ mà không chút khách khí hỏi: "Người này là ai? Tiểu bạch kiểm được bà bao nuôi hả?"

Dương Nghiên bỗng nhiên bừng tỉnh một cách vi diệu. Chỉ dựa vào tần số tư duy của hai cô gái này, khẳng định chắc chắn là bạn thân.

Phong Tiểu Tiểu thở dài: "Bà cảm thấy ánh mắt tôi đã kém đến mức như vậy sao?"

"Cũng đúng." Cô nữ sinh đáng yêu kia gật đầu.

"..." Không. Không chỉ là bạn thân, mà phải gọi là bạn chí cốt.

"Không đúng. Tôi đến đây không phải để nói chuyện này." Nữ sinh đáng yêu kia đột nhiên nghĩ tới chuyện gì. Sau đó một tay đẩy nhân vật chướng mắt kia ra, lao đến cạnh Phong Tiểu Tiểu, ra vẻ là người đang sợ hãi mà phải chạy trốn: "Sắp đến sinh nhật Tiểu Khương rồi, gọi điện thoại cho bà cả đêm mà sao không được?"

"Lúc nào?" Phong Tiểu Tiểu sẽ không nhận chuyện bị vu oan giá họa.

Nữ sinh đáng yêu vô cùng đau đớn: "Tối hôm trước, là ngày sinh nhật bà đó."

Thì ra là ngày mình biến thành Nữ Oa...

Phong Tiểu Tiểu im lặng.

"Cậu ta tổ chức sinh nhật thì liên quan gì tới tôi?" Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, "Thiếu một người đưa lì xì chắc cũng không đến mức khiến cậu ta đói chết chứ."

"... Bà đi với người khác đi giống nhau được sao." Nữ sinh đáng yêu mặt đầy vẻ hết nói nổi, "Đừng nói là không đưa lì xì, bà bảo cậu ta đưa hết phong bì nhận được cho bà còn được nữa là."

Dương Nghiên kinh ngạc nhìn Phong Tiểu Tiểu. Thật sự nhìn không ra nha, ánh mắt tên Tiểu Khương kia kiểu gì mới coi trọng cô nàng này.