Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 7 - Chương 06: Lần đầu giao lưu

Chapter 7 - Chương 06: Lần đầu giao lưu

Cùng cô bạn hàn huyên một lát, sau đó đến văn phòng tìm giáo viên báo cáo một cái. Sau khi điền xong vài cái bảng kê khai thì mới coi như xong việc hôm nay.

Nghĩ thấy dù sao cũng đã đến rồi, trước khi đi, Phong Tiểu Tiểu quyết định dẫn người đi thư viện trong trường một chuyến. Cô mang theo cái giỏ nhỏ đi thẳng đến khu sách thần thoại tôn giáo.

"Nói thật, tôi không có hứng thú với thần thoại cổ đại lắm đâu, nhưng sau này có vẻ đồng loại sẽ càng lúc càng nhiều, chúng ta cũng nên bổ túc thêm loại kiến thức cơ bản này trước chứ nhỉ?" Phong Tiểu Tiểu lướt hết một lượt trên giá, chọn loại sách nhìn trúng, thuận miệng hỏi người đang đứng bất động bên cạnh, "Anh hiểu biết nhiều về các nhân vật thần thoại không?"

"Không nhiều lắm." Dương Nghiên nhướng mày, đáp rõ ràng, "Cái loại sách không có hiệu quả và lợi ích gì về kinh tế này, trừ phi là lúc tán gái có cô em nào thích, chứ không thì còn lâu anh đây mới đụng vào... Không đúng, bỏ quyển đó đi, lấy cuốn 'Sơn Hải kinh', 'Hoài Nam Tử'... Còn nữa, lấy mấy cuốn sử ký linh tinh ấy."

"Sử ký?" Phong Tiểu Tiểu nhức đầu.

"Thần thoại thời thượng cổ cũng có khi được coi là một phần của lịch sử, nhưng là được thổi phồng hoặc phóng đại lên thôi." Dương Nghiên không thể nhìn nổi mấy cuốn sách trong giỏ của Phong Tiểu Tiểu. Nào là Tây Du Ký, Ta là XXX, XXX tu chân, các thể loại tiểu thuyết... đành phải giơ tay đoạt lấy chiếc giỏ rồi tự mình chọn, "Ý nghĩa lưu giữ trong Tây Du Ký tuy không nhiều, nhưng để làm sách tham khảo thì vẫn ổn. Còn hai cuốn tiểu thuyết này thì đừng có động vào làm gì..."

"Thật ra cá nhân tôi chỉ đề nghị vậy thôi. Đặc sắc lớn nhất của thần thoại Trung Quốc chính là mấy cái phóng đại đó. Ví dụ như Nữ Oa, là nữ thần sáng thế, cũng là một trong Tam Hoàng, lại cùng hợp thể với mặt đất, sinh mệnh kéo dài từ khi khai thiên lập địa hẳn đến cuối thời kỳ đồ đá. Cô nói xem đáng tin không?" Dương Nghiên liếc đống sách ở phía xa, "Còn có Nhị Lang Thần, trong Phong Thần Bảng là tinh anh, trong Tây Du Ký lại là bia đỡ đạn. Ghi chép ở Vu Sơn có nói Dao Cơ là mẹ của anh ta, còn Bảo Liên Đăng lại nói Dao Cơ là em gái của anh ta... Cô mà coi mấy chuyện này là thật, sớm muộn gì cũng có ngày thần kinh rối loạn."

Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một lúc lâu: "Cho nên, ý anh là chúng ta thất học thì vẫn an toàn hơn?"

"... Ý tôi là dù sao các vị thần sau khi thức tỉnh đều sẽ lấy lại được ký ức. Cô muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi họ sẽ đáng tin hơn." Dương Nghiên không còn lời gì để nói, "Các vị thần đều có pháp thân, pháp thân sẽ có mạnh có yếu. Đôi khi, hai cuốn viết ngược nhau thì cũng không thể nói lên rằng một trong số đó là sai, mà chỉ là do pháp thân ở những thời điểm khác nhau tạo thành như vậy mà thôi. Cô cũng không cần nghiên cứu sâu làm gì, biết đại khái là được rồi... Dù sao thì trong loại điển tịch nào, hai chúng ta đều được miêu tả thật trâu bò là được rồi.

Chọn xong lại nhìn vào giỏ, Phong Tiểu Tiểu dứt khoát tán thành ý kiến của Dương Nghiên.

Không phải cô không biết tiến - thủ, mà chủ yếu thể loại này phần lớn đều là tác phẩm cổ văn có quy mô vô cùng vĩ đại, bắt cô đọc hết đống đó là chuyện không tưởng. Lúc rảnh rỗi không có việc gì lấy luôn một quyển đặt đầu giường đọc cho dễ ngủ thì còn nghe được.

Chờ Phong Tiểu Tiểu quẹt thẻ sinh viên đăng ký xong, thủ thư liền nhìn cô chằm chằm. Có lẽ thư viện trường học nhiều năm qua chưa từng thấy học sinh nào nghiêm túc, chăm chỉ như cô, hơn nữa còn là một nữ sinh.

Thắng lợi trở về, ra khỏi cổng trường liền đi thẳng đến quán ăn. Đến lúc gọi món, Phong Tiểu Tiểu lại được thể nghiệm khí phách của Dương Nghiên.

"Trang này, trang này và trang này..." Dương Nghiên vung tay lên, "Ngoài mấy trang này ra, những trang còn lại, mỗi món gọi một phần."

May là anh ta chỉ xem thực đơn đồ ăn, chứ nếu đồ uống mà cũng mỗi thứ một phần, thì Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cô thật sự không tiêu thụ nổi.

Có lẽ người bán hàng bao năm qua chưa từng gặp được con cá lớn như vậy. Tiệm ăn tuy mở cạnh trường học, dòng người qua lại khá nhiều, hương vị cũng có thể bảo đảm lượng khách, nhưng một bàn có thể chi tiêu tới mức khủng như vậy thì thật sự không nhiều. Phong Tiểu Tiểu tận mắt thấy người phục vụ cầm thực đơn chạy vụt ra phía sau, chỉ sợ chậm một chút thì người ta sẽ tỉnh táo lại mà đổi ý thay đổi lại thực đơn vậy.

"Giờ thì tôi rất tò mò về thân phận của anh đấy." Phong Tiểu Tiểu cầm cốc trà miễn phí trên bàn lên, lấy hai cái bát ra tráng qua một chút rồi đưa cho anh ta một cái, "Mọi người vừa mới làm quen, vẫn chưa biết gì về nhau, không biết anh có tiện giới thiệu một chút không? Tôi cũng không có hứng thú với đời sống cá nhân của anh, nhưng chỉ sợ thật sự sẽ gặp phải rắc rối gì đó."

Đối với cái danh Nữ Oa này của cô, nhiều lắm cũng chỉ là một cái biểu tượng. Thành thật mà nói cũng không có nhiều năng lực lắm. Đến chơi bùn còn không thành thạo, nhỡ gặp phải nhân vật nào có bối cảnh lớn, không chừng còn bị kéo đi tưới bùn dìm xuống biển còn chẳng phản kháng được ấy chứ.

Dương Nghiên cầm một tập khăn giấy tỉ mỉ chà chà vết mỡ trên bàn. Dựa theo tuổi đời của tiệm cơm này, chờ anh ta chà lau cái bàn đến mức anh ta có thể hài lòng, chắc mặt bàn cũng bị mòn hết nửa. Nghe Phong Tiểu Tiểu nói thế, Dương Nghiên mới ngẩng đầu, bĩu môi nói: "Mấy rắc rối linh tinh đó cô không phải sợ. Dù sao theo lời Lý Trường nói thì cô không chết được đâu. Mấy tên hề nhảy nhót kia, cho tôi chút thời gian là xử lý sạch sẽ ngay thôi."

"Một chút thời gian cụ thể là bao lâu?" Phong Tiểu Tiểu chống cằm tò mò hỏi, "Chắc anh cũng không tin vào câu quân tử báo thù, mười năm chưa muộn chứ?"

Dương Nghiên hừ một tiếng: "Anh đây nhìn giống cái loại yếu đuối chỉ biết lấy cớ để trốn tránh hiện thực vậy sao?"

"Tôi cũng có nói anh yếu đuối đâu. Là tự anh nói đấy nhé."

Dương Nghiên đột nhiên cảm thấy đối thoại kiểu này cảm giác có chút vi diệu, quai quái.

***

Cơm nước xong xuôi thì ra cửa về nhà. Vừa vào cửa liền thấy Lý Trường đã ngồi trên ghế sô pha mới trong phòng khách: "Ra ngoài à?"

Hỏi thừa! Không ra ngoài thì đi từ ngoài vào thế quái nào được? Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ, không thèm trả lời câu hỏi tự sỉ nhục chỉ số thông minh như vậy.

Lý Trường vui mừng gật đầu: "Như vậy mới đúng, hai đứa cùng là đại thần. Trong thời điểm này nên giao lưu tình cảm nhiều hơn mới phải."

"Có chuyện thì nói mau, đừng làm mất thời gian của con."

Từ sau khi thức tỉnh trong bệnh viện, Phong Tiểu Tiểu càng ngày càng không thể dâng nổi lòng tôn kính với người đàn ông vừa là người nhận nuôi vừa kiêm sư phụ này của mình. Dương Nghiên thì tỏ vẻ như không quen biết, dứt khoát không thèm nói gì cả.

"Sư phụ đến chủ yếu là để thương lượng với hai đứa một chút về kế hoạch tương lai." Lý Trường ngồi ngay ngắn lại, lấy ra một bản kế hoạch để lên bàn: "Bởi vì đã dùng hết sạch mấy lá phù triện rồi, nếu sau này gặp vị thần nào mới thì lại không có cách nào cho họ đi vào giấc mộng được. Mà sư phụ nghĩ mãi, con người trong xã hội này cũng khó mà chấp nhận mấy cái loại chuyện thần thoại này cho lắm. Cho nên sư phụ tạm thời phải rời đi một thời gian, tìm bạn bè luyện thêm mấy lá phù triện... Trong khoảng thời gian này, hai đứa cũng đừng lười biếng, ngoài công việc ra cũng nên để ý tìm xem xung quanh có bạn bè nào có khả năng đặc biệt không, biết đâu lại là đồng bạn tiếp theo cũng nên."

"... Ngại quá, con phải chen ngang một chút." Phong Tiểu Tiểu không còn lời gì để nói, "Loại khả năng đặc biệt này không thể giải thích rõ ràng hơn sao? Không thể để gặp ai con cũng hỏi người ta có thể chơi bùn hay không chứ?"

"Nữ Oa chỉ có một thôi!" Lý Trường trừng mắt, "Thần lực của con không ai có thể phục chế được."

"..." Loại thần lực này cô cũng chả ham, ai muốn phục chế thì phục chế đi.

Lý Trường lại nói tiếp: "Hơn nữa trong khoảng thời gian này, chuyện cuộc sống của hai đứa cũng cần suy xét... Gia tài của Nhị Lang Thần hình như cũng khá nhiều, nhưng còn Tiểu Oa cũng nên đi tìm công việc gì đi chứ?"

Tiểu Oa?

Mặt Phong Tiểu Tiểu đầy vạch đen.