Sau khi trở thành thần tiên thì nên làm gì?!
Cho cả thế giới thấy sự trâu bò của mình? Nỗ lực thăng cấp rồi đánh bại tất cả những tên ABC phản diện dám khiêu chiến với mình?! Hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của mọi người, đồng thời thu phục vài đóa hoa đào?! Sau đó trở thành chủ thần tối cao ngửa mặt cười lớn, phá vỡ hư không, thọ với đất trời?!
Đáp án là tất cả đều sai bét…
Sau khi thức tỉnh và hóa thân thành rắn, thể chất của Phong Tiểu Tiểu cũng theo đó xuất hiện những thay đổi lớn. Sau một đêm nghỉ ngơi, miệng vết thương vốn gớm ghiếc sớm đã tự lành, chỉ còn lại chút dấu vết hồng hồng.
Khi vừa phát hiện chuyện này, Phong Tiểu Tiểu quả thực rất vui mừng. Nhưng sau khi cô y tá đáng yêu vào nhắc nhở sắp đến giờ kiểm tra thay thuốc cho bệnh nhân thì cặp sư đồ vừa nói chuyện với nhau trong phòng bệnh xong lại lập tức rối rắm, không biết nên ứng phó với thiên sứ áo trắng thế nào.
Vết thương không còn nữa thì biết giải thích với bác sĩ thế nào?!
Dù sao Phong Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không vì để người khác không nghi ngờ mà tự đâm mình hai dao.
"… Hay là trốn đi?!" Lão sư phụ nặn mãi mới ra một sáng kiến.
"Con làm gì trái lương tâm mà phải trốn?!" Phong Tiểu Tiểu nổi đóa.
"Nhưng mà con…"
Vừa nói được một nửa, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, hai người trong phòng đều bị dọa, cùng lúc quay đầu. Sau đó phát hiện đứng ở ngoài cửa không phải là thiên sứ áo trắng khiến họ khó đối mặt, mà là một chú cảnh sát khiến họ càng khó đối mặt hơn…
"Cô chính là nạn nhân tối qua bị vũ khí sắc chém bị thương phải nằm viện đúng không?!" Cảnh sát nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đang nằm trên giường bệnh.
Không hổ là bệnh viện chính quy. Sau khi để bác sĩ ở đây xử lý xong, vết thương nghiêm trọng như vậy mà không báo cảnh sát là chuyện không thể nào… Phong Tiểu Tiểu im lặng một lúc.
Anh cảnh sát có vẻ không để ý đến sự im lặng chết người kia, theo thói quen quan sát phòng bệnh một lượt rồi đi vào. Vị này rất chủ nghĩa nhân đạo mà bỏ qua người bị thương là Phong Tiểu Tiểu, chọn thẳng lão sư phụ mà tiến hành công tác: "Anh là người nhà nạn nhân?! Nếu không phiền, có thể mời anh nói rõ tình hình lúc đó và quá trình cô gái này bị thương không?!"
Ờ, thực ra tình hình lúc đó tương đối phức tạp… Lão sư phụ liếc liếc Phong Tiểu Tiểu đang nằm trên giường chuyên tâm ngắm phong cảnh, thu mắt về nghĩ nghĩ.
Sự thật chắc chắn là không thể nói, nhưng nói dối mà muốn nói sao cho không có sơ hở cũng vô cùng khó khăn. Lão sư phụ lau mồ hôi lạnh, trong lòng mắng Phong Tiểu Tiểu thấy chết không cứu, sau đó ngẩng đầu cười gượng: "Cậu đoán đi?!"
"..." Anh cảnh sát đen mặt: "Đồng chí, mong anh có thể phối hợp, dù gì chuyện cũng liên quan tới sự an toàn của người nhà anh… Tôi đoán đây là một sự việc cố ý gây thương tích?!" Dù gì nghe tình hình và nhìn vị trí băng bó, vết thương có lẽ là ở bả vai, nếu nói là do tự gây ra thì rất khó để với tới và tạo thành hậu quả như thế này.
Kẻ hành hung tiếp tục lau mồ hôi lạnh: "… Cậu tiếp tục đoán đi?!"
Anh cảnh sát: "…"
Nhìn thấy đồng chí cảnh sát sắp nổi đóa, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng quay đầu xen vào: "Thực ra đây là một sự hiểu lầm!"
"Hiểu lầm?!" Cảnh sát cười gằn, hai tên chết tiệt này nhất định là đang chơi anh.
"Đúng, đúng, anh tìm nhầm người rồi." Phong Tiểu Tiểu chân thành nhìn cảnh sát, "Tôi nhập viện chỉ vì đột nhiên bị sốt, cho nên nằm truyền nước một đêm. Ở đây không có ai bị thương, nạn nhân mà anh nói đoán chừng là ở phòng khác rồi."
Lão sư phụ trợn mắt há mồm. Ông ta thực sự không ngờ tới nhóc này đến viện cớ cũng lười, trực tiếp đảo lộn trắng đen.
"Cô không phải người bị thương ư?!" Anh cảnh sát lật lật hồ sơ rồi đối chiếu với thông tin treo ở đầu giường bệnh nhân, "Họ tên Phong Tiểu Tiểu, phần vai… Đúng là cô mà."
"Bác sĩ viết nhầm rồi." Phong Tiểu Tiểu rất kiên định. Kiểu gì bác sĩ trực ca đêm đến ca sáng cũng sẽ giao ban, không có nhân chứng, cô không thừa nhận thì làm gì được nào.
"Nhưng trên vai cô…" Tầm mắt anh cảnh sát chuyển tới băng vải.
"Buộc chơi cho vui thôi." Phong Tiểu Tiểu thoải mái tháo bỏ băng vải. Da thịt mịn màng nhẵn bóng đến cái vết màu hồng nhạt cũng không còn nữa.
"… Nhưng vừa rồi anh ta cũng không phủ nhận…" Anh cảnh sát vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Ông ấy kiểm tra IQ chỉ đạt 80 điểm, thuộc nhóm thiểu năng, phản ứng chậm chạp là chuyện bình thường." Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh lờ đi ánh mắt phẫn nộ của lão sư phụ.
Sức tưởng tượng của anh cảnh sát có tràn trề cỡ nào cũng không thể tưởng tượng nổi Phong Tiểu Tiểu có thể chất siêu Xay-da. Vết thương không tồn tại là sự thật khách quan, vậy thì loại trừ tất cả các khả năng, còn lại chính là chân tướng… Gập sổ lại, anh cảnh sát gật đầu rất quyết đoán: "Được rồi, tôi hiểu rồi!" Chân tướng chính là tên bác sĩ báo án kia mới chính là tên khốn đã chơi anh.
Cảnh sát vừa đi, Phong Tiểu Tiểu lập tức nhào lên cởi đồ lão sư phụ ra: "Nhanh lên, cởi quần ra!"
"Cái gì?!" Lão sư phụ chết lặng.
"Mẹ nó, sư phụ tính để con thả rông chạy ra bệnh viện à?! Nhân lúc bác sĩ chưa tới, mau chạy thôi."
"Vậy, vậy sư phụ…"
"Sư phụ mặc quần áo bệnh nhân đi!"
"Hả?!"
Phong Tiểu Tiểu híp mắt, uy hiếp: "Tình hình bây giờ là do ai gây ra, sư phụ biết mà?!"
"… Sư phụ mặc… mặc đồ bệnh nhân vậy."
Trước khi bác sĩ kiểm tra đổi thuốc đến giường bệnh thì bọn họ liền làm thủ tục xuất viện. Cặp sư đồ làm việc đặc biệt có hiệu suất mà nhanh chóng tẩu thoát.
Phong Tiểu Tiểu có một căn phòng nhỏ đứng tên cô, đây là quà sinh nhật mười tám tuổi do lão sư phụ tặng. Ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu mang bánh kem đến nhà mới muốn lặng lẽ mừng sinh nhật mình. Đồng thời đang dự định chính thức chuyển vào ở luôn, không ngờ lại gặp phải hàng này từ trên trời rơi xuống, mãi tới bây giờ mới có thời gian quay lại.
"Sư phụ định để con làm gì?!" Phong Tiểu Tiểu vừa mở cửa vào phòng vừa hỏi, "Cho dù là cứu vớt thế giới hay chấn hưng thiên đình thì cùng lắm chỉ có thể coi là việc làm bán thời gian, hữu nghị nể mặt sư phụ mà thôi. Lao động nghĩa vụ không lương dù có ý nghĩa to lớn đến mấy cũng tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến công việc chính thức của con được. Nếu vì đi muộn về sớm hoặc vì đi hàng yêu trừ ma mà phải nghỉ làm, sau này sếp không hài lòng với con. Từ đó kéo theo các vấn đề như bị trừ tiền lương linh tinh thì bắt buộc sư phụ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Lão sư phụ nghĩ ngợi: "Vấn đề cuộc sống sư phụ có thể giải quyết giúp con."
"Ý của sư phụ là muốn bao dưỡng con để con đi bảo vệ hòa bình thế giới hả?!"
"… Ý của sư phụ là có thể cho con một cửa hàng mặt tiền để tự kinh doanh. Đổi lại, con buộc phải tích cực đi tìm pháp thân và tàn hồn của các vị chư thần." Lão sư phụ giải thích, "Sau khi tiếp nhận truyền thừa của các đại thần thượng cổ, nói văn vẻ thì là bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay vần. Sau này bên cạnh con sẽ liên tục xuất hiện càng nhiều những nhân vật đặc biệt, nếu không đủ thời gian, con sẽ không thể đi tìm bọn họ chứ đừng nói đến khôi phục pháp thân."
"Để con suy nghĩ đã. Chúng ta đi ăn cơm trước đi?!" Phong Tiểu Tiểu trở về phòng, thay đồ xong rồi hai người cùng ra ngoài.
Cặp sư đồ cùng đi ra hành lang, khi đi được vài trăm bước ngang qua một công viên nhỏ bên đường, lúc này Phong Tiểu Tiểu đã có thính lực nhạy bén hơn trước không ít, liền nghe được bên trong công viên truyền tới tiếng rên rỉ nho nhỏ. Sau đó là tiếng hô cùng với tiếng bước chân hỗn loạn.
"…"
"…"
Cả hai cùng dừng bước, lão sư phụ nhíu mày hỏi: "Con có nghe thấy gì không?!"
"Bớt lo chuyện bao đồng đi, động tới mấy tên lưu manh đó coi chừng nửa đêm chúng hắt sơn lên cửa nhà sư phụ đấy."
"Không được!" Thái độ lão sư phụ rất kiên quyết, "Sư phụ cảm nhận được, đó cũng là thần tiên."
"…"
Dùng lời của lão sư phụ để nói thì bánh xe vận mệnh đã bắt đầu lăn về phía trước rồi…