Sáu năm sau. Tại Thiên Đấu tinh.
Một mái tóc dài màu bạc xõa sau lưng, nhìn xa giống như thác nước. Chúng cứ như vậy mà xõa xuống sàn nhà, theo một cách tự nhiên tỏa ra vầng sáng màu bạc nhẹ nhàng.
Na Na, tại sao cô lại ngồi ngẩn người ra như vậy?" Một giọng nói dễ nghe vang lên, Vân Diễm vừa mới đi vào thấy nàng như vậy liền không vui nói.
Nàng gia nhập viện nghiên cứu đã ba năm. Lúc vừa mới gia nhập, nàng liền bị điều qua đây, phụ trách việc ghi chép lại mọi hoạt động hằng ngày của thiếu nữ này.
Mà trước mặt nàng, cô gái tên Na Na này, đã được nghiên cứu suốt sáu năm nay. Nói cách khác, cô gái này đã thức tỉnh sáu năm rồi.
Dựa vào tài liệu, sáu năm trước, người ta đem nàng từ trong băng tuyết cứu ra. Hơn nữa, nàng còn là người có thời gian đóng băng lâu nhất trong lịch sử khoa học, bởi vì thời gian nàng bị đóng băng ít nhất cũng hơn ngàn năm.
Đáng lẽ ra, đây có thể là một nghiên cứu có giá trị rất lớn, thế nhưng, cô gái được cứu ra khỏi băng tuyết này lại bị mất trí nhớ. Cô ta chỉ mơ hồ nhớ được, bản thân mình tên gọi là Na Na.
Trong ba năm mà Vân Diễm được giao nhiệm vụ quan sát nàng, Na Na vẫn biểu hiệu là một người bình thường. Mà căn cứ theo số liệu báo cáo, Na Na ngoại trừ có tố chất thân thể vượt hơn người bình thường một chút, đặc biệt là khi gặp phải tấn công thì cơ thể nàng theo bản năng tự phản ứng, hơn nữa nàng cũng sở hữu rất nhiều Cổ Võ thuật. Ngoài ra thì mọi thứ còn lại không khác gì người bình thường. Thậm chí còn không phán đoán được nàng có phải là Hồn sư hay không, bởi vì ở trên người nàng, người ta không cảm nhận được bất cứ tia Hồn lực nào cả.
Hồn lực, chính là thứ mà mỗi cá thể thuộc nhân loại sau khi sáu tuổi sẽ giác tỉnh rồi tạo ra được một nguồn năng lượng. Sau đó, thông qua tu luyện, nguồn năng lượng này sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, lúc đó sẽ trở thành Hồn sư. Không chỉ như vậy, Hồn lực cũng là nguồn cội bắt đầu của hệ thống khoa học kỹ thuật hiện đại. Tất cả khoa học kỹ thuật của Đấu La liên bang đều được gọi là khoa học kỹ thuật Hồn lực.
Không có Hồn lực, dù cho có tố chất thân thể tốt, cũng có thể làm được gì? Hiện tại là thời đại của máy móc, chiến hạm, những thứ này còn có thể dùng để di dân, sức chiến đấu của cá nhân mặc dù vẫn được coi trọng, nhưng nếu đem so với khoa học kỹ thuật thì còn thua xa.
"Cô tới rồi?" Na Na xoay người, khẽ cười với Vân Diễm.
Mặc dù mỗi lần bước vào Vân Diễm đều chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nàng thấy Na Na cười, nàng vẫn không nhịn được mà ngẩn người ra.
Na Na quá đẹp, đẹp đến mức mà dù cùng là phụ nữ nhưng nàng cũng không thể ghen tỵ được. Cặp mắt to của Nana trong suốt giống như thủy tinh tím, nhìn vào tưởng như nó có thể chiếu rọi rất cả vậy. Hơn nữa, dường như tuổi của nàng cũng bị đông lại, bởi khi nhìn hình ảnh của nàng bây giờ, dù đã trải qua sáu năm rồi, nàng không có già đi chút nào, vẫn giống y đúc như lúc vừa mới được cứu ra khỏi băng. Chỉ có điều, da thịt của nàng quá cứng, nếu không làm nàng bị thương, thì không có thiết bị nào có thể lấy máu của nàng để khám nghiệm được. Vì vậy, đến tận bây giờ, nàng vẫn là một bí ẩn của phòng nghiên cứu.
"Hôm nay là ngày quan trọng của cô đấy!" Vân Diêm đến bên cạnh nàng, khẽ vuốt mái tóc màu bạc của nàng, cười nói: "Tôi thật không dám ở cùng cô quá lâu, nếu không xu hướng tình dục của tôi sẽ bị bẻ cong mất."
Na Na hiện đã không còn ngây ngô vô tri như lúc vừa mới thức tỉnh. Sáu năm qua, nàng học được rất nhiều tri thức hiện đại. Khả năng học hỏi của nàng rất nhanh. Nếu không nói, sẽ không ai biết nàng từng là một người bị đóng băng lâu như vậy.
"Vậy không được rồi, tôi thích đàn ông thôi." Na Na cười nói, "Hôm nay là ngày quan trọng gì?"
Vân Diễm nói: "Không phải cô đã đọc qua luật pháp Liên bang rồi sao? Dựa theo luật pháp Liên bang quy định, đối với những người không rõ thân phận, nếu trải qua sáu năm khảo sát mà đảm bảo không có nguy hiểm, có thể được công nhận thân phận tạm thời, sau đó lại tiến hành khảo sát mười năm. Nếu như mười năm sau vẫn bình thường, liền có thể được công nhận thân phận vĩnh viễn. Nói cách khác, từ hôm nay, sau khi cô hoàn thành thủ tục, cô sẽ được công nhận là công dân tạm thời của Liên bang."
"Liên bang, công dân tạm thời?", ánh mắt Na Na trở nên mơ hồ, không biết tại sao, trong nháy mắt vừa rồi, nàng dường như nhớ ra được cái gì đó, thế nhưng lại chỉ như một tia sáng xẹt qua.
...…
"Đường Nhạc, xét thấy sáu năm qua cậu có biểu hiện bình thường, do Nhạc Khanh Linh đảm bảo.
Trao tặng cậu thân phận công dân tạm thời. Công dân tạm thời được hưởng phúc lợi gần giống như công dân chính thức vậy. Chỉ là không thể di dân vào vũ trụ, không thể mua Hồn linh từ Hắc cấp trở lên. Trong vòng mười năm tiếp theo, cậu cần nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp, nếu mười năm sau cậu vẫn bình thường. Liền được công nhận thân phận công dân chính thức."
"Đùng!" Con dấu điện tử trong màn ảnh ấn xuống, sau đó một tấm thẻ màu trắng bạc bay ra, rơi vào tay Đường Nhạc.
Mái tóc dài màu xanh lam của Đường Nhạc được hắn buộc lại sau gáy một cách đơn giản, nhưng tướng mạo anh tuấn của hắn vẫn khiến người ta luôn phải ngoái nhìn. Nữ nhân viên phụ trách việc công nhận thân phận tạm thời đã nhìn hắn mười bảy lần rồi.
"Ha ha ha, thành công, thành công rồi. Ta rốt cục đã có đất dụng võ. Sau đó ngươi chính người của ta!" Nhạc Khanh Linh vui sướng đến mức khoa tay múa chân.
Sáu năm trước, khi mới đem người này về nhà, nàng liền phát hiện mình đã tự chuốc phiền phức cho mình.
Phải biết, khi đó, trên người Đường Nhạc không có một đồng nào, hắn còn không có quần áo nữa! Ngoại trừ nhớ được bản thân mình họ Đường, hắn liền không nhớ được thứ gì hết, ngay cả một ít sinh hoạt cá nhân cơ bản hàng ngày cũng không biết.
Nhạc Khanh Linh thậm chí còn cảm thấy, hắn vừa thức tỉnh liền thấy được mình, giống như động vật vừa sinh ra thấy mẹ vậy, hắn coi nàng thành mẹ của hắn luôn, cho nên hắn luôn đi theo nàng. Nàng đi đâu hắn liền đi theo đó. Cho nên mới đành mang hắn về nhà. Chứ không phải nàng mang hắn về nhà bởi vì hắn đẹp đâu nha!
Cái tên Đường nhạc này là nàng đặt cho hắn, ít ra còn có cái tên để gọi. Đương nhiên, khi mang hắn về nhà, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực! Nàng rất vất vả mới giải thích được cho cha mẹ. Cuối cùng vẫn là mẹ nàng tạo điều kiện, mới có thể giữ hắn ở lại trong nhà, Nhạc Khanh Linh đoán rằng, mẹ của mình vì thấy hắn ta quá đẹp trai nên mới giữ lại. Vì thế, cha nàng đối với việc này không hài lòng chút nào.
Sau đó một quãng thời gian, Nhạc Khanh linh vẫn luôn tìm kiếm trên internet xem liệu có tin tức nào liên quan tới Đường Nhạc hay không, nàng hầu như xem tất cả tư liệu về nam minh tinh. Thế nhưng, lại không tìm thấy tư liệu của tên này. Kỳ lạ, bộ dáng của hắn đáng lẽ phải xếp hàng đại minh tinh mới đúng nha!
Đường Nhạc thì cứ đi theo nàng, nàng đi tới đâu, Đường Nhạc liền đi theo đó. Nhạc Khanh Linh phát hiện, Đường Nhạc có khả năng học hỏi rất nhanh. Hơn nữa, hắn cứ đứng bên nàng, trông giống như một vệ sĩ vậy. Lúc nàng đi học, Đường Nhạc cũng đi theo mà nghe giảng. Khi hắn vừa mới tới đã dẫn đến sự theo đuổi của một đám mê trai, đến mức nàng phải mua khẩu trang và bắt tên này đeo.
Sáu năm a! Nghĩ lại thì đó là quãng thời gian đẹp nhất của đời nàng, từ mười chín tới hai lăm tuổi, bây giờ đã thành một bà cô rồi. Tuy rằng tuổi thọ trung bình của con người bây giờ khoảng chừng hai trăm tuổi, hai lăm tuổi tính ra chỉ mới là bắt đầu. Nhưng sáu năm này, có cái tên này luôn bám theo nàng, làm nàng không có cơ hội yêu đương gì hết!
Hiện tại mọi thứ đều ổn rồi. Hắn cuối cùng cũng đã có thân phận tạm thời. Điều quan trọng nhất là, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Nhạc Khanh Linh có thể khẳng định, cái tên này nhất định là một đại minh tinh, cho dù trước đây không phải, thì sau này nhất định sẽ trở thành như vậy. Vì lẽ đó, sau khi nàng tốt nghiệp học viện và hoàn thành sát hạch Hồn sư, nàng liền dứt khoát chọn chương trình học là làm quản lý minh tinh, học suốt hai năm.
Có thân phận tạm thời, điều này có ý nghĩa là kế hoạch bồi dưỡng minh tinh của nàng, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi!
Nghĩ đến đây nàng liền hài lòng, nàng là một người tham tiền từ nhỏ. Nhìn Đường Nhạc bên cạnh, vóc người to lớn, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nàng cảm thấy, bản thân mình chuẩn bị phát tài, đây chính là một cái cây có thể hái ra tiền a!