Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 10 - Chương 10: Ta chỉ cần con của mình

Chapter 10 - Chương 10: Ta chỉ cần con của mình

Lam Tiêu kinh ngạc, nhân viên phụ trách cũng vậy. Hiện tại cơ thể của Lam Hiên Vũ cũng đã dừng lại, cậu không còn ngứa nữa. Dường như nhờ những sợi ánh sáng màu lam chui ra từ lòng bàn tay đã cùng lúc phóng thích hết cảm giác ngứa ngáy trong cậu.

Nhân viên phụ trách quay đầu nhìn Lam Tiêu, "Sở trưởng, chuyện, chuyện này là..., Lam Ngân Thảo?" Giọng nói của hắn không khỏi có chút quái dị.

Mọi người đều biết Võ Hồn của Lam Tiêu và Nam Trừng là gì, thế nhưng, Võ Hồn của đứa bé này lại không giống bất kỳ ai trong hai người họ! Hơn nữa, lại còn chẳng có chút quan hệ gì với Võ Hồn của hai người của bọn họ luôn.

Lam Ngân Thảo, là loại Võ Hồn rất bình thường. Từ lúc chưa phát sinh công cuộc di dân, loại Võ hồn này đã thường xuất hiện, hơn nữa, nó còn đại biểu cho phế Võ Hồn. Mà phế Võ Hồn là gì? Chính là có nghĩa không thể tu luyện, chẳng có tác dụng gì.

Võ Hồn dù là chiếc đũa, cũng có thể tăng tốc độ ăn cơm. Võ Hồn là cái cuốc, cũng giúp chủ nhân có thể cày ruộng tốt mà không cần Hồn lực.

Võ Hồn là Lam Ngân thảo? Có thể giúp chủ nhân được cái gì chứ? Con người chứ đâu phải dê hay bò, đâu có ăn cỏ.

Nhưng dù sao, tương tự với mọi Võ Hồn khác, Lam Ngân Thảo cũng có truyền thuyết của riêng mình. Nó còn từng được nhận định là loại Võ Hồn mạnh nhất của đại lục. Nhưng truyền thuyết đó cũng đã mấy chục ngàn năm trước rồi! Trong suốt khoảng thời gian đó, tính đến hiện tại, cũng chỉ vỏn vẹn có hai truyền thuyết về Lam Ngân Thảo mà thôi.

Độ khiếp sợ của Lam Tiêu còn nhiều hơn vị nhân viên phụ trách này.

Trước đây, anh đã từng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng. Cuối cùng mới hạ quyết tâm, để Lam Hiên Vũ đi giác tỉnh Võ hồn ở phòng Giác tỉnh thuộc viện nghiên cứu của mình, như vậy bản thân mới có thể khống chế được thông tin, không để lộ ra ngoài.

Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, tưởng tượng xem Võ Hồn của Lam Hiên Vũ là gì, sẽ mạnh mẽ thế nào, thậm chí là Võ Hồn cấp độ giống Thú Thần anh cũng đều suy nghĩ qua. Nhưng đến chết anh cũng không ngờ tới, đứa trẻ sinh ra từ trong trứng này, Võ Hồn của nó lại là Lam Ngân Thảo, không liên quan gì đến Thú Võ Hồn cả!

Khoan đã, không đúng!

Đột nhiên đồng tử mắt Lam Tiêu co rút lại.

Nếu như ở phòng Giác tỉnh khác, nhân viên phụ trách sẽ chỉ ghi nhận Võ Hồn của Lam Hiên Vũ là Lam Ngân Thảo, được xếp vào hạng Võ hồn bình thường nhất.

Thế nhưng, nơi này lại là phòng nghiên cứu cổ Hồn thú, Lam Tiêu lại chính là sở trưởng của phòng nghiên cứu.

Phế Võ Hồn thì sẽ không có gì đáng để nghiên cứu. Nhưng trong truyền thuyết, Lam Ngân Thảo lại từng được nhận định là loại Võ Hồn mạnh nhất của đại lục. Vì thế, Lam Tiêu cũng đã từng bỏ công ra nghiên cứu qua loại Võ Hồn một thời được mệnh danh là mạnh nhất trong lịch sử loài người này.

Trước kia Võ Hồn Lam Ngân Thảo ở Đấu La liên bang rất thông thường, thuộc loại phế Võ Hồn. Thế nhưng, nếu nó là phế Võ Hồn thì lúc giác tỉnh, đúng ra sẽ không gây ra đau khổ cho chủ nhân như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, đại não của Lam Tiêu lập tức hoạt động với tốc độ cao, nhớ lại tất cả tri thức cùng ký ức có liên quan tới Lam Ngân Thảo.

Thứ đầu tiên anh nghĩ đến là khi thức tỉnh Lam Ngân Thảo thì sẽ chỉ xuất hiện ở một tay, chứ không phải là cả hai tay như Hiên Vũ. Không sai, về điểm này anh có thể chắc chắn. Hơn nữa, khi thức tỉnh, Lam Ngân Thảo chỉ có thể chui ra khỏi lòng bàn tay được vài cm cũng đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể cao tới gần hai mét như của Hiên Vũ được? Mà vầng sáng lam óng ánh này, nó cũng không giống bình thường chút nào!

"Sở trưởng, có cần tiến hành kiểm tra Hồn lực nữa không?" Nhân viên phụ trách hỏi. Ánh mắt của hắn mang theo vài phần đồng cảm, con trai của mình là phế Võ Hồn, người làm cha như sở trưởng chắc rất khó chịu.

"Đương nhiên..." Lam Tiêu vừa định nói gì đó, nhưng anh do dự một chút, cuối cùng lại nói: "Thôi không cần, trong nhà tôi cũng có máy kiểm tra Hồn lực, sau khi về nhà, tôi sẽ tự kiểm tra cho nó."

Nhân viên phụ trách nhìn anh với ánh mắt đồng tình xong gật đầu, hắn đành nói, "Được rồi. Vậy tôi ghi nhận Võ Hồn của Hiên Vũ là Lam Ngân Thảo nhé?"

"Ừm." Lam Tiêu vừa đáp lời vừa bước đến bên cạnh con trai của mình, ôm lấy bờ vai của cậu.

"Ba ba, đây chính là Võ Hồn của con sao?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi hắn.

Lam Tiêu giúp hắn lau mồ hôi trên trán, gật đầu, nói: "Đúng rồi! Đây chính là Võ Hồn của con. Hiện tại con thu hồi nó về đi. Chỉ cần con muốn nó xuất hiện, nó sẽ xuất hiện trở lại."

"A, vâng, vậy để con thử xem." Lam Hiên Vũ nghe theo lời nói của ba mình. Quả nhiên, Lam Ngân Thảo chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay của cậu. Nhưng mà, Lam Hiên Vũ không nhận ra, ngay lúc Võ Hồn của cậu biến mất, trong lòng bàn tay của cậu có hai màu vàng và bạc cùng lóe lên, tay phải là màu vàng, tay trái là màu bạc.

Sau khi ra khỏi phòng Giác tỉnh, Lam Tiêu không nói gì, dẫn theo Lam Hiên Vũ rời khỏi phòng nghiên cứu, lái xe chạy thẳng về nhà.

Căn nhà của bọn họ ở gần phòng nghiên cứu. Đãi ngộ dành cho trung tá cũng khá tốt, một căn nhà hai trăm mét vuông cho gia đình ba người họ, thậm chí còn có phòng tu luyện riêng.

Đóng cửa phòng lại, Lam Tiêu kéo con mình xuống ghế salon. Anh nhìn Lam Hiên Vũ một cách chăm chú rồi nói: "Hiên Vũ, hôm nay, trong lúc giác tỉnh Võ Hồn con cảm thấy như thế nào? Lúc đó con cảm nhận được gì cứ kể hết cho ba nghe."

Lam Hiên Vũ chớp đôi mắt to, giọng nói của cậu mang theo vẻ sợ hãi: "Rất ngứa ba à, lúc đó con cảm thấy rất ngứa! Ngứa đến mức chịu không nổi, con liền dùng tay gãi liên tục. Cực kỳ ngứa, nó giống như ngứa từ bên trong cơ thể của con vậy, con gãi bao nhiêu cũng không có tác dụng. Về sau, tất cả cảm giác ngứa đó tập trung vào lòng bàn tay con, nhưng mà từ khi Võ Hồn của con chui ra thì không còn ngứa nữa."

Khi Lam Tiêu còn muốn hỏi thêm thì bộ đàm trên người anh lại vang lên, "Nam Trừng. Trước hết em đừng hỏi gì cả... Đúng rồi, là Lam Ngân Thảo. Em về đây đi, về nhà rồi nói."

"Được rồi." Nam Trừng dường như nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng tắt bộ đàm.

Sau đó không lâu, nàng cũng về đến nhà.

"Lam Ngân Thảo? Võ Hồn của Hiên Vũ là Lam Ngân Thảo?" Nam Trừng mặt không dám tin.

Lam Tiêu nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về Lam Hiên Vũ nói: "Con trai, con về phòng chơi một chút, ba muốn nói chuyện với mẹ."

"Vâng." Lam Hiên Vũ đáp lại rồi ngoan ngoãn về phòng của mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nam Trừng lập tức kéo tay Lam Tiêu.

Lam Tiêu hai mắt híp lại, "Đây tuyệt đối không phải là Lam Ngân Thảo bình thường. Tuyệt đối không bình thường. Anh chắc chắn rằng Lam Ngân Thảo bình thường sẽ không mọc từ hai tay, ít nhất là khi vừa mới giác tỉnh nó sẽ không mọc như vậy. Hơn nữa nó cũng sẽ không dài như của Hiên Vũ. Không những vậy, Lam Ngân Thảo của Hiên Vũ đẹp hơn rất nhiều so với bình thường."

Nam Trừng cũng nghiên cứu về cổ Hồn thú , nàng ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, "Hay là Lam Ngân Hoàng trong truyền thuyết? Nếu như thật sự là Lam Ngân Hoàng, thì có thể giải thích được cho sự khác thường này."

"Không, không phải đơn giản như vậy." Lam Tiêu không chút do dự nói: "Nếu chỉ xét về cấp độ, thì có khả năng là Lam Ngân Hoàng vì đều là cấp độ Hồn thú trùng tu mười vạn năm. Nhưng mà, vậy thì không hợp lý với quả trứng. Lam Ngân Hoàng là thực vật, làm sao có thể sinh ra từ trứng được?"

Nam Trừng lông mày cau lại nói: "Có khi nào nó tự mình phong cấm lại?"

"Phong cấm thành một quả trứng? Chắc chắn không đâu." Lam Tiêu lắc đầu.

Nam Trừng không bảo thủ ý nghĩ của mình nữa, bởi vì nàng tin tưởng chồng mình. Ở phương diện nghiên cứu cổ Hồn thú, Lam Tiêu mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng có thể so với chuyên gia hàng đầu.

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Đứa nhỏ này..." Nam Trừng cau mày lại.

Lam Tiêu cũng trầm mặc, chìm vào suy tư. Lúc trước, điều bọn họ lo lắng nhất là Võ Hồn của Lam Hiên Vũ quá đặc biệt, sẽ thu hút sự chú ý của cấp trên. Như vậy, bọn họ chỉ có thể buộc phải nói ra sự thật. Mà hiện tại lại là Lam Ngân Thảo..., chờ chút Lam Ngân Thảo?

Đột nhiên, Lam Tiêu ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười. Trong nháy mắt này, anh khôi phục lại dáng vẻ thong dong như ngày thường.

"Lam Ngân Thảo cũng không có gì là không tốt! Ít ra, trong hồ sơ của con đã được ghi nhận là phế Võ Hồn. Thêm nữa là khi nãy, anh không để người ta tiến hành kiểm tra Hồn lực cho con. Một chút nữa, chúng ta tự kiểm tra thử Hồn lực của con. Anh khẳng định rằng, tuyệt đối sẽ xuất hiện Hồn lực. Còn xuất hiện mức độ Hồn lực như thế nào, không phải chỉ có mình anh với em biết thôi sao? Vậy có nghĩa là..."

Nam Trừng cũng hiểu ra, "Có nghĩa là Hiên Vũ sẽ vẫn bên cạnh chúng ta, vẫn là con của chúng ta."

Lam Tiêu cười nói: "Đúng vậy! Cửa ải khó khăn nhất cuối cùng cũng đã qua. Bây giờ, trước mắt chỉ cần chúng ta biết rõ loại Võ Hồn của con, sau này có gì sẽ nghĩ biện pháp sau. Cho dù khi trưởng thành, con bị phát hiện ra gì đó, thì cứ nói đó là do Võ Hồn biến dị. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì con vẫn luôn là con của chúng ta. Về phần tương lai, con muốn đi con đường nào và sẽ đi như thế nào, thì chúng ta chỉ cần không để cho con bước đi sai bước là đủ rồi. Con cường đại thì chúng ta càng thêm vui vẻ, mà con nhỏ yếu thì chúng ta cũng không nên bắt ép. Đúng không?"

Nam Trừng cuối cùng cũng nở nụ cười, "Đúng vậy! Em chỉ cần con. Những thứ khác, không quan trọng bằng con của mình."