Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 12 - Chương 12: Chiếc nhẫn thần bí

Chapter 12 - Chương 12: Chiếc nhẫn thần bí

"Ồ. Cấp ba hồn lực sao? Ba ba, vậy con có lợi hại không?" Bình thường thì thứ mà những đứa nhóc quan tâm nhất đều là chuyện này.

 "Lợi hại, đương nhiên là lợi hại rồi. Con trai của ba lợi hại nhất. Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ dạy con cách tu luyện Hồn lực." Lam Tiêu sờ đầu con trai của mình. Lam Hiên Vũ từ nhỏ đã rất ngoan, khiến cho mọi người ai cũng yêu thương cậu.

"Anh suy nghĩ kỹ chưa?" Nam Trừng kéo tay áo của Lam Tiêu nói.

 Lam Tiêu nở nụ cười, "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ tốt cả hai mẹ con em. Anh cũng không phải không nuôi nổi hai ngươi. Nhưng chuyện này đừng để lộ ra thì vẫn sẽ tốt hơn."

"Được rồi, em nghe theo anh." Nam Trừng khoác lấy tay Lam Tiêu. Tuy rằng hiện tại, thực lực của anh còn không bằng nàng, nhưng anh là trụ cột chính trong nhà. Đàn ông, quan trọng nhất là có thể gánh vác được gia đình của mình.

Lam Hiên Vũ đã đi ngủ từ sớm, sau khi ăn cơm tối thì mắt của cậu không mở nổi nữa rồi. Cậu có một căn phòng nhỏ dành cho riêng mình, một căn phòng màu lam có đỉnh nhọn hướng lên trời.

Một cái buồng vệ sinh nhỏ và một phòng để quần áo. Rất ấm áp mà thoải mái.

Đầu giường của hắn là một chiếc ô tô chạy bằng hồn lực, Lam Hiên Vũ từ hồi bốn tuổi đã có ước mơ trở thành một tay đua xe. Vừa nhìn thấy ô tô thì hai mắt của cậu lại sáng rỡ. Vì vậy, trong phòng của cậu trang trí rất nhiều vật liên quan tới ô tô.

Lam Hiên Vũ ngủ rất say, rất thoải mái. Thời gian trôi qua, cậu cũng dần chìm tiến vào giấc mơ.

Giấc mơ của Hiên Vũ cũng không rõ ràng, cậu chỉ nghe được từng tiếng ngâm nga êm dịu, loáng thoáng nhìn thấy từng mảng, từng mảng sáng. Chúng có màu vàng, cũng có màu bạc, cứ như vậy mà quanh quẩn xung quanh người của cậu.

Mà hiện tại, cậu không hề biết trên người mình cũng bắt đầu tản ra từng luồng hào quang như ẩn như hiện, không có năng lượng, nhưng trong những vầng sáng này hai màu vàng và bạc thay phiên nhau lóe lên, giống như vỏ quả trứng trước kia.

Cậu ngủ rất say, luồng sáng màu vàng và màu bạc cũng dần nhỏ lại. Cứ như chưa từng xuất hiện vậy. Nhưng khi hai luồng ánh sáng này biến mất, thì lại có một luồng sáng màu trắng lặng lẽ xuất hiện dưới chân của cậu, luồng sáng này ngày càng lớn, cùng lúc đó, xung quanh thân thể cậu lại đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, làm luồng sáng màu trắng kia nổi bật rõ ràng hơn.

Luồng sáng cứ trôi mãi đến trên đầu của cậu mới chậm rãi biến mất. Nhưng hiện tượng kỳ lạ này vẫn chưa kết thúc. Thân thể cậu đột nhiên biến thành màu bạc, lại thêm một luồng sáng màu trắng nữa bay từ dưới chân của cậu lên. Luồng sáng cứ chậm rãi bay lên trên, bay dần tới đỉnh đầu của cậu. Sau đó mới hoàn toàn biến mất.

Căn phòng lại một lần nữa trở về với bóng tối, nhưng ở trong cái khung cảnh lờ mờ này vẫn phảng phất như có một vòng xoáy nho nhỏ xuất hiện, nó hút hết ánh sáng xung quanh, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua rèm cửa sổ mà chiếu xuống mặt đất.

Cái vòng xoáy này xuất hiện ở giữa bụng của Lam Hiên Vũ. Không biết trải qua bao lâu, vòng xoáy mới lặng lẽ biến mất, một ánh sáng màu xanh lam chậm rãi từ rốn của cậu bay lên. Nó lảo đảo trên không trung một lúc. Cuối cùng lướt đến rồi bay vòng quanh ngón cái trên bàn tay phải của cậu.

Ánh sáng xanh lam không bay đi đâu khác nữa mà bắt đầu dần thu nhỏ lại. Sau một lúc thì biến thành một cái nhẫn nhỏ. Rộng khoảng năm millimet, nằm chỉnh chu trên ngón tay cái của cậu.

 Lam Hiên Vũ vẫn ngủ rất say, dường như mọi thứ vừa xảy ra không hề liên quan gì tới cậu vậy, cậu cũng không động đậy gì cả.

Sáng sớm hôm sau.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cửa phòng của Hiên Vũ bị đẩy ra, Lam Tiêu từ bên ngoài bước vào. Hắn bước tới cạnh giường, sau đó lấy tay sờ trán của con trai mình, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể đứa bé vẫn bình thường, hắn mới nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Hiên Vũ, dậy thôi."

Lam Hiên Vũ chầm chậm mở mắt ra, mơ màng nhìn về phía Lam Tiêu, "Ba ba, con muốn ngủ thêm chút nữa."

"Dậy thôi. Trời sáng rồi. Mặc dù con đang nghỉ hè, nhưng cũng sắp hết hè rồi, con chuẩn bị đi học lại. Hơn nữa, con bây giờ đã bắt đầu là Hồn sư, tuy rằng hiện tại vẫn chỉ mới ở bậc Hồn sĩ đẳng cấp thấp nhất, nhưng cũng là Hồn sư. Con có muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn không vậy?"

"Dạ có." Tiểu Hiên vũ không chút do dự đáp, lúc này cậu đã tỉnh táo hơn.

"Vậy thì phải dậy thôi. Bắt đầu từ hôm nay, ba ba sẽ dạy con cách tu luyện Hồn lực." Vừa nói, Lam Tiêu vừa bế cậu từ trên giường xuống.

"Ơ?" Ngay lúc này, ánh mắt của Lam Tiêu vô tình nhìn vào tay phải của Lam Hiên Vũ.

"Con trai, chiếc nhẫn này từ đâu mà có?" Lam Tiêu ngạc nhiên hỏi

Tiểu Hiên Vũ cúi xuống nhìn vào tay phải của mình, ngơ ngác nói: "Con không biết nữa. Cái này không phải của con."

Lam Tiêu cầm tay cậu lên mà nhìn một cách cẩn thận. Đây là một chiếc nhẫn màu xanh lam đục, nhìn qua thì nó có vẻ thập phần thâm sâu, bên trên còn có vài hoa văn cực kì tinh xảo, nhưng cũng không rõ ràng. Khi anh cẩn thận quan sát thì đột nhiên có loại cảm giác thoáng mê muội xuất hiện, dường như chiếc nhẫn kia đang nuốt chửng lấy tinh thần của anh vậy.

Lam Tiêu hoảng sợ, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Sáu năm, từ khi Tiểu Hiên Vũ đến bên hai người bọn họ đến bây giờ, đã trọn vẹn sáu năm thời gian.

Sáu năm qua, Tiểu Hiên Vũ chưa bao giờ biểu hiện ra chút bất thường nào, tất cả đều như người bình thường, vì vậy các nhân viên nghiên cứu trong phòng nghiên cứu dần quên mất lai lịch của cậu, chỉ xem cậu như con của Nam Trừng và Lam Tiêu.

Thế nhưng, tất cả sự bình thường này đều dừng lại từ ngày hôm qua. Kể từ khi Lam Hiên Vũ giác tỉnh Võ Hồn thành công, mọi thứ đều dần trở nên quái lạ.

Nếu chỉ là Lam Ngân Thảo có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, thì trong lịch sử cũng đã từng xuất hiện qua.

Mặc dù không phải Lam Ngân Hoàng, cũng đã từng có tình huống tương tự xuất hiện.

Thế nhưng, chiếc nhẫn này từ đâu mà đến?

Lam Tiêu vội vàng ôm Lam Hiên Vũ đi tới bên giường. Đầu tiên anh kéo rèm cửa sổ ra, sau đó cẩn thận kiểm tra cửa sổ.

Không có bất kỳ dấu vết bị cậy cửa nào cả. Tất cả đều rất bình thường.

"Con trai, con có cảm giác gì không? Từ lúc nào mà chiếc nhẫn này xuất hiện trên tay của con?"

Lam Hiên Vũ mờ mịt lắc đầu.

Lam Tiêu nói: "Vậy khi con nhìn vào nó, con có thấy không thoải mái hay không?" Điều anh lo lắng nhất là thứ này sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Lam Hiên Vũ.

"Dạ không có cảm giác gì lạ cả. Chiếc nhẫn này rất đẹp." Tiểu Hiên Vũ thích thú nhìn chiếc nhẫn trên tay, cậu từng thử tháo nó ra, nhưng dù cho cậu có dùng lực kéo thế nào, chiếc nhẫn này vẫn không nhúc nhích, tựa như là một phần gắn liền trên ngón tay của cậu vậy.

"Ba ba, không tháo nó ra được."

"Để ba thử xem." Lam Tiêu vẫn luôn cảnh giác với cái nhẫn thần bí này, anh lấy tay muốn tháo chiếc nhẫn này xuống. Thế nhưng, một màn quỷ dị liền xuất hiện.

Ngay khi ngón tay của Lam Tiêu chạm vào chiếc nhẫn, đột nhiên, một luồng năng lượng thần bí phóng ra từ chiếc nhẫn, luồng năng lượng này đánh bật tay của anh ra.

Bởi vì sự việc xảy ra qua đột ngột, cho nên Lam Tiêu buông lỏng tay đang bế Lam Hiên Vũ ra, khiến cậu liền rơi xuống.

"Á ui. Ba ba ——" May mắn là đang ở trên giường, nên Tiểu Hiên Vũ chỉ bị ngã xuống giường, nhưng cậu vẫn sợ hết hồn.

"Xin lỗi, xin lỗi, ba không cố ý." Lam Tiêu bị luồng sức mạnh kia đẩy lùi về sau hai bước, mới có thể đứng vững lại được. Ngoài mặt thì Lam Tiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng của anh đang nổi lên từng trận sóng to gió lớn.

Làm sao anh có thể bình tĩnh được chứ?

Chiếc nhẫn này đến từ đâu? Tại sao mình không thể chạm vào nó, cũng không thể tháo nó ra được

Tất cả những thứ này đều chứng minh cho sự khác thường của con mình. Đã sáu năm trôi qua, nhưng chỉ đến khoảng thời gian gần đây, Hiên Vũ mới bắt đầu xuất hiện những sự khác thường này.

Mình nên làm gì bây giờ? Mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào đây?

"Hiên Vũ, con đi rửa mặt đi. Lát nữa ba sẽ tìm con sau."