Tất nhiên Diệp Linh Đồng cũng nhìn thấy cậu. Tuy rằng sự căm ghét lúc đầu đã giảm đi rất nhiều, nhưng trí nhớ của cô bé rất tốt, lại có tính thù dai, nhất là cô bế còn nhớ rõ lúc ấy Lam Hiên Vũ đã nói không thích mình.
Diệp Linh Đồng là một cô bé ngang bướng, trong lòng lúc đấy còn nghĩ là, cậu ấy không thích mình? Mình cũng không thích cậu ấy. Ai mà thèm!
Tuy vóc dáng của Lam Hiên Vũ không nổi bật lắm, nhưng cũng khá bắt mắt. Cho nên Diệp Linh Đồng liếc mắt liền có thể thấy được cậu ta trong đám người.
"Chạy ba vòng quanh thao trường, sau đó tự do hoạt động." Giáo viên ra lệnh.
Bọn nhỏ này mới năm nhất, lại vừa mới nhập học, giáo viên cũng không tạo áp lực cho bọn nhỏ.
Thực ra thì thao trường lại ở dưới mặt đất, nó ở tầng một của tòa nhà phân viện Tử La thành. Trên đầu là màn hình điện tử mô phỏng trời xanh mây trắng có thể mang đến năng lượng tương đương với ánh mặt trời, những hệ thống không khí trong đó cũng giúp cho người ta không bị cảm giác đè nén.
Một vòng là 400m, ba vòng tuy không tính là quá dài, nhưng đối với bọn nhỏ sáu tuổi, thì cũng không tính là ngắn.
Bốn người chủ nhiệm của hai lớp đang đứng trên sân, cầm trong tay dụng cụ ghi chép. Chạy bộ là phương pháp quan sát thể lực tốt nhất. Bọn họ sẽ quan sát xem biểu hiện của những học sinh mới này thế nào.
"Bắt đầu!"
Sau tiếng hô của giáo viên, Diệp Linh Đồng liền dẫn đầu đoàn chạy, tốc độ của cô bérất nhanh, cho nên, lúc cô lao ra, các giáo viên đều giật mình. Đây đã không giống như tốc độ của một đứa bé nữa rồi.
Linh Đồng vừa chạy ra ngoài, kích thích lòng hiếu thắng của mấy đứa trẻ khác, vài đứa lập tức chạy sát theo phía sau .
Lam Hiên Vũ chạy ở giữa đội hình của lớp, cậu không nhanh không chậm chạy theo.
Thật sự là cậu không có chú ý đến tốc độ của Diệp Linh Đồng, trong đầu cậu nhớ đến lời ba ba mình dặn, "Không nên biểu hiện mình quá mức, càng tuyệt đối không được phóng thích nhánh Lam Ngân Thảo ở tay phải."
Hai chân của cậu chạy rất nhẹ nhàng, loại chạy không nhanh không chậm này đối với cậu là không đáng kể chút nào. Dù sao, cậu cũng đã có hồn lực cấp mười một rồi! Trước khi có được Hồn hoàn thì Hồn lực của cậu đã đạt cấp mười, sau đó tự nhiên Hồn hoàn màu trắng xuất hiện, Hồn lực của cậu cũng theo đó mà đột phá luôn, bây giờ đã là mười một cấp.
Diệp Linh Đồng chạy hơn một vòng rưỡi mới nhìn về phía sau tìm Lam Hiên Vũ, nhưng cô bé không nhìn thấy được, bởi vì Lam Hiên Vũ chạy cách cô quá xa.
Cũng không phải Lam Hiên Vũ chạy chậm, mà là tốc độ của cô bé quá nhanh. Có vài học sinh chạy phía sau đã bị cô bỏ xa một vòng rồi.
Diệp Linh Đồng lại mạnh mẽ tăng tốc lần nữa, những học sinh chạy ngay đằng sau chớp mắt liền bị cô bé bỏ xa một đoạn. Cô chạy một mạch đến bên người Lam Hiên Vũ, cố gắng chạy lại gần cậu.
Lam Hiên Vũ thấy Diệp linh Đồng chạy như vậy thì hoảng sợ, cậu nhìn bóng lưng của cô, thì thào nói: " Có hổ thẹn sau đó mới mạnh mẽ, Cô gái này được!"
Diệp Linh Đồng vừa mới chạy qua người Lam Hiên Vũ không xa, nên có thể nghe được câu cậu vừa nói, bước chân của cô bé trở nên lảo đảo.
"Cậu vừa nói cái gì?" Nàng quay lại trừng mắt nhìn Lam Hiên Vũ.
"A? Cậu lo nhìn đường kìa." Lam Hiên Vũ chỉ về phía trước.
"Ui da!!!" Diệp Linh Đồng vừa quay đầu lại thì liền đâm sầm vào một học sinh khác. Lập tức cô bé cùng bạn học sinh kia đều mất đà và văng ra khỏi đường chạy.
Lam Hiên Vũ nhíu mày, thì thào nói tiếp: "Ba ba đã nói, khi đi đường hoặc chạy bộ thì không được phân tâm. Sẽ rất nguy hiểm. Quả nhiên ba ba nói không sai!"
Hơn mười giây sau. Diệp Linh Đồng lại từ đằng sau đuổi theo đến.
"Mình chạy nhanh hơn cậu một vòng rồi, cậu có biết điều này không vậy?" Nàng thở hổn hển nói với Lam Hiên Vũ.
"Ồ. Mình không có chú ý." Lam Hiên Vũ chớp hai mắt to trả lời.
"Bạn thua mình rồi!" Diệp Linh Đồng kiêu ngạo nói.
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng, "Ai đua với cậu đâu mà thắng hay thua?"
"Cậu…, làm sao cậu không có lòng hiếu thắng gì vậy? Cậu có phải con trai không vậy?" Diệp Linh Đồng bực tức nhìn Lam Hiên Vũ.
"Hiếu thắng thì có liên quan gì tới việc có phải con trai hay không?" Có lẽ Lam Hiên Vũ bị ảnh hưởng bởi tính cách của ba ba mình, nên thật sự cậu không có chút hiếu thắng nào cả.
Diệp Linh Đồng thật muốn đạp cậu một cước.
Thấy những học sinh bị cô bỏ xa đã dần đuổi kịp nàng. Nên Diệp Linh Đồng trừng mắt liếc Lam Hiên Vũ, "Cậu đợi đấy!" Sau đó liền tăng tốc chạy về đích.
Hai lớp, hơn năm mươi học sinh, Diệp Linh Đồng là người đầu tiên chạy về đích, mà Lam Hiên Vũ đứng thứ ba mươi hai. Không tính là nhanh, nhưng cũng không phải quá chậm.
Thu Vũ Hinh nói với phó chủ nhiệm lớp đang đứng bên cạnh nàng: "Tên nhóc Lam Hiên Vũ chạy hơi chậm nhỉ! Trò ấy đã đột phá đến cấp mười một, theo lý thuyết, không nên chạy chậm như vậy chứ."
Phó chủ nhiệm lớp là một vị giáo viên lớn tuổi, ông ta mỉm cười nói: "Tuy chậm nhưng rất ổn định, dường như nó không muốn chạy nhanh vậy. Đứa bé này tính cách rất trầm ổn. Đây là chuyện tốt. Mới bảy tuổi thôi, mà lại trầm ổn như vậy. Ồ, đó là ban một Diệp Linh Đồng sao. Nghe nói cô béq là con gái của đoàn trưởng Diệp Phong, có vẻ cô đi tìm Lam Hiên Vũ rồi."
Lúc này Thu Vũ Hinh cũng chú ý tới, Lam Hiên Vũ vừa mới chạy xong, Diệp Linh Đồng liền đi tới trước mặt cậu ấy. Hơn nữa bộ dáng rất hùng hổ.
"Bọn nhỏ muốn đánh nhau sao?" Thu Vũ Hinh hào hứng nói.
Học viện hồn sư sơ cấp luôn ít quan tâm đến việc học sinh đánh nhau, nhất là những học viện hàng đầu như Thiên La học viện càng không quan tâm hơn, bọn họ dạy học quan trọng nhất là khai thác khả năng của bọn nhỏ, mà ở trường học đánh nhau, hoặc nói đúng hơn là luận bàn, thường sẽ kích thích tâm lý hiếu thắng của bọn nhỏ, theo bọn họ đây là chuyện tốt. Đặc biệt khi có giáo viên bên cạnh trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.
Diệp Linh Đồng đúng là tìm tới Lam Hiên Vũ, cô bé thở hổn hển đứng trước mặt Lam Hiên Vũ nói: "Mình muốn tỷ thí với cậu."
Lam Hiên Vũ ngẩn người ra, cậu lắc đầu, "Mình sẽ không đánh nhau với cậu."
"Vì sao?" Diệp Linh Đồng hét lớn, lập tức dẫn tới sự chú ý của những đứa trẻ khác của hai lớp.
"Đàn ông tốt sẽ không đánh phụ nữ! Mẹ mình nói, không được ăn hiếp con gái." Lam Hiên Vũ nghiêm túc nói.
"Cậu? Chỉ bằng cậu mà có thể ăn hiếp tôi? Đừng tưởng rằng Hồn lực của cậu đạt cấp mười một là đặc biệt hơn người khác." Diệp Linh Đồng giơ tay chỉ vào mình nói, "Là tôi, tôi ăn hiếp cậu mới đúng."
Vừa nói xong, nàng đã lao đến Lam Hiên Vũ.
Mà Lam Hiên Vũ không có chút kinh nghiệm đánh nhau nào, theo bản năng cậu liền lui về sau, đưa hai tay ra ngăn cản.
Diệp Linh Đồng đã chạy đến bên người cậu, tay phải giơ lên, nắm lấy tay phải của Lam Hiên Vũ, nàng giật mạnh về phía mình một cái, sau đó thuận thế mà dùng chân phải đá chân trái của Lam Hiên Vũ, thân thể nàng xoay nửa vòng, muốn ném cậu qua vai.
Dưới góc nhìn của Thu Vũ Hinh, động tác của Diệp Linh Đồng chuẩn xác như nước chảy mây trôi vậy, không những nhanh, mà còn rất chính xác, nhìn là có thể đoán được cô bé là một người tập võ.
Mà Lam Hiên Vũ ngoại trừ sợ hãi ra, cũng không có phản ứng gì khác, rõ ràng không có chút kinh ngiệm đánh nhau chút nào cả.
Quả thật Lam Hiên Vũ có chút sợ, bị Diệp Linh Đồng kéo tay như vậy, cơ thể cậu lui về sau, sau đó Diệp Linh Đồng thuận thế xoay người, cánh tay phải của cậu cứ như vậy mà đặt lên vai Diệp Linh Đồng.
Lực lượng từ trên vai Diệp Linh Đồng truyền đến, Lam Hiên Vũ cao cũng gần bằng cô, nhưng lúc này cậu đã bị nhấc khỏi mặt đất.
Mà lúc này, Lam Hiên Vũ đã rơi vào trạng thái sợ hãi. Cậu còn chưa gặp qua chuyện này nha! Hoàn toàn phản ứng theo bản năng của mình, trong nháy mắt này cậu cảm thấy cánh tay phải của mình nóng lên một chút.
Hơi nóng truyền khắp toàn thân. Sau đó thì cảm giác sợ hãi cũng biết mất.
Mà cảm nhận của Diệp Linh Đồng lại hoàn toàn ngược lại. Lúc cô bé đã tóm được một tay của Lam Hiên Vũ, lòng của cô bắt đầu đắc ý, cô thấy được sự kinh hoàng trong mắt của Lam Hiên Vũ, từ phản ứng của cậu cũng có thể nhìn ra được, tên này không có kinh nghiệm đánh nhau chút nào cả.
Diệp Linh Đồng lúc này đang suy nghĩ, cứ như vậy mà quật ngã tên này thì có quá nặng không, hay là giảm lực một chút đây?
Ngay lúc này, cơ thể Lam Hiên Vũ đã bị nàng cô bay khỏi mặt đất, chuẩn bị quật xuống đất, hoàn thành đòn ném qua vai hoàn hảo.
Nhưng mà, tình huống mà Diệp Linh Đồng không nghĩ tới xuất hiện. Thân thể của Lam Hiên Vũ đang rất bình thường, đột nhiên trở nên rất nặng. Cực kỳ nặng, nặng đến nỗi Diệp Linh Đồng cảm thấy như mang một ngọn núi trên vai vậy. Hai chân của cô bé mềm nhũn, sau đó toàn thân liền nằm xuống đất.
"Bịch —— "
Cả bãi tập trở nên lặng ngắt.
Các học sinh của ban một, ban hai đều vây xung quanh hai người. Tận mắt nhìn thấy hai người ngã xuống đất.
Diệp Linh Đồng nằm phía dưới, cô bé nằm dưới đất với một tư thế không được đẹp cho lắm, mà Lam Hiên Vũ lại nằm trên lưng cô. Vẻ mặt của cậu khó hiểu.
Các giáo viên cũng trợn tròn mắt. Mượn lực dùng lực, sau đó ném qua vai, đòn này đang rất hoàn hảo! Sao tự nhiên trở thành như vậy?