Diệp Phong đứng ở chỗ cũ vài giây, lông mày của anh ta cau lại, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau đó mới cùng Lam Tiêu đi trở về phòng.
"Chúng ta về thôi." Diệp Phong gọi vợ và con gái của mình.
Vợ của Diệp Phong vẻ mặt áy náy, "Chuyện này thật là xin lỗi. Chúng ta có thể đưa một ít bồi thường…"
''Không cần." Lam Tiêu lãnh đạm nói, "Đứa bé không có việc gì là tốt rồi."
Gia đình Diệp Phong bị tống ra khỏi nhà trong cái bầu không khí không được tốt này. Vừa mới bước ra khỏi cửa, vợ của Diệp Phong, Đường Hiểu Manh liền không nhịn được mà nói: "Anh quá lỗ mãng rồi."
Diệp Phong cười khổ nói: "Anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra đến mức này."
Biểu lộ Đường Hiểu Manh dần trở nên nhu hòa, cô cầm chặt tay của Diệp Phong, nhỏ giọng nói: "Ba của Hiên Vũ có làm khó anh không?"
Diệp Phong lắc đầu, "Thái độ của cậu ta không tốt, nhưng cũng không nói gì nhiều. Nhưng mà, đứa bé Hiên Vũ này rất không tầm thường. Sau này có thể là một nhân vật đại tài."
"Ba ba, nhân vật đại tài là gì?" Diệp Linh Đồng nhìn về phía ba mình hỏi.
Diệp Phong ôm bờ vai của con gái mình, nhẹ nhàng lắc đầu, "Sau này ba sẽ nói cho con biết sau. Chúng ta về nhà thôi."
Sau khi đuổi gia đình Diệp Phong đi, sắc mặt của Lam Tiêu dần khôi phục lại bình thường, anh cũng biết trong tình huống này Diệp Phong xử lý rất tốt, hơn nữa trước đó anh cũng từng nghe ngóng qua lai lịch của vị này, rất thần bí, không hề nghi ngờ vị này chắc chắn là một binh sĩ bí mật của quân đội. Cũng chính vì vậy, nên lúc nãy Lam Tiêu mới biển hiện vô cùng bất mãn, bởi vì việc anh lo lắng nhất chính là Diệp Phong chú ý đến gia đình mình.
Trên thực tế, những lời khi nãy Diệp Phong nói giống y đúc phân tích của Lam Tiêu, Võ Hồn Lam Ngân Thảo của Hiên Vũ, rất có thể là biến dị của rồng. Đẳng cấp có thể sánh vai với loại Võ Hồn Quang Minh Thánh Long đỉnh cấp này? Điều này Lam Tiêu cũng nghĩ rất có khả năng, bởi vì, con của hắn là một đứa bé được sinh ra từ quả trứng mà!
Lúc này Nam Trừng đã ngừng khóc, Lam Hiên Vũ cũng đã rời giường, đi vào phòng bếp.
"Mẹ ơi con đói, con muốn ăn cơm."
"Ừ, mẹ nấu ăn cho con."
Ăn cơm là một chuyện rất bình thường, nhưng sau khi Lam Hiên Vũ bắt đầu ăn cơm, thì Lam Tiêu và Nam Trừng liền phát hiện ra điều bất bình thường.
"Mẹ làm cơm là ngon nhất."
"Ăn thật ngon nha."
Con trai vừa mới bị ủy khuất, nên có món ngon gì người làm mẹ như Nam Trừng sẽ luôn làm cho con ăn, thế nhưng mà, lúc này Lam Hiên Vũ đã ăn tới phần thứ ba rồi, Nam Trừng bắt đầu cảm thấy không ổn. Mà Lam Hiên Vũ ăn xong, vẫn như cũ, dùng ánh mắt khao khát nhìn về phía cô, tỏ vẻ như mình chưa ăn no vậy.
"Con trai, con đã ăn nhiều lắm rồi! Đừng ăn no quá không thì bụng sẽ hư mất." Nam Trừng vừa nói, vừa sờ bụng Lam Hiên Vũ.
Phần bụng của cậu ta bằng phẳng, giống như chưa được ăn gì vậy.
"Mẹ, nhưng mà con vẫn rất đói! Không biết tại sao, càng ăn con lại càng cảm thấy đói bụng." Lam Hiên Vũ chớp chớp đôi mắt to nói.
"Em cứ làm thêm đi. Cho Tiểu Hiên Vũ ăn thoải mái." Lam Tiêu vẫn một mực đứng cạnh nhìn con đột nhiên nói ra.
"Có khi nào ăn quá no mà hỏng người không?" Nam Trừng nghi ngờ nhìn về phía chồng mình.
Lam Tiêu lắc đầu, mắt đầy thâm ý nói: "Con của chúng ta, rất không tầm thường đấy."
"Được." Đối với chồng của mình, Nam Trừng có chút tin tưởng mù quáng.
Nhưng mà, khi Lam Hiên Vũ ăn hết phần bò bít tết thứ tám, Nam Trừng kiên quyết không chịu làm tiếp, mà có làm nữa thì cũng không được vì trong nhà cũng hết nguyên liệu nấu ăn rồi.
"Không thể ăn nữa, con đã ăn quá nhiều rồi, ăn no quá lại bệnh thì rất phiền toái!" Nam Trừng có chút vội vàng mà nói với Lam Tiêu.
Lam Tiêu hướng Lam Hiên Vũ nói: "Con trai, con có còn đói không?"
Lam Hiên Vũ sờ bụng, nói, "Tốt hơn một chút rồi, nhưng con vẫn chưa ăn no ba à."
Lam Tiêu nói: "Vậy chúng ta dừng lại nói chuyện một chút rồi tí nữa ăn sau có được không? Ba muốn hỏi con một số chuyện."
"Dạ vâng."
Nam Trừng không hiểu nhìn chồng mình, Lam Tiêu nói: "Cả hai người đều theo ba đến phòng tu luyện."
Một nhà ba người đi vào phòng tu luyện, Lam Tiêu đóng cửa thật kỹ, xoa đầu con trai và nói.
"Hiên Vũ, ba ba nghe Diệp Phong thúc thúc nói, trước khi con té xỉu đã từng phóng thích ra khiên băng? Vậy con có thể phóng thích một lần nữa cho ba mẹ nhìn xem có được không?"
"Ồ? Con không biết! Con đâu có phóng thích khiên băng đâu!" Lam Hiên Vũ ngơ ngác nói.
Lam Tiêu nói: "Vậy con nhìn nè." Vừa nói, anh vừa nhấn máy Hồn đạo truyền tin trên cổ tay mình, một chùm sáng chiếu lên vách tường của phòng tu luyện, chính là những hình ảnh lúc trước đã xảy ra trong phòng tu luyện.
Trong màn hình, chính là lúc Diệp Phong ngồi xổm trước mặt Lam Hiên Vũ, xem xét đánh giá Lam Ngân Thảo của cậu.
Tất cả phòng tu luyện đều lắp thiết bị quan sát và điều khiển, thuận lợi cho việc xem xét tình huống luyện tập.
Hiển nhiên lúc trước Lam Tiêu đã xem cái này rồi, nhưng Nam Trừng lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong màn ảnh, lúc Diệp Phong chạm tới cây Lam Ngân Thảo, Lam Hiên Vũ bị hắn vô ý phóng thích ra Võ Hồn đánh bay. Nhưng trong lúc đó, ở trong hai tròng mắt của Lam Hiên Vũ, xuất hiện hào quang nhàn nhạt, đó là một loại hào quang kỳ lạ, rất nhạt, nhưng lại có vẻ như rất rực rỡ.
Sau đó thứ khiến người ta chú ý nhất là đám Lam Ngân Thảo bên tay trái của Hiên Vũ đột nhiên vòng lại, sau đó quấn lấy cả cánh tay của cậu, làm nó biến thành màu bạc với những đường vân lấp lánh. Tiếp theo là khiên băng xuất hiện, tuy rằng nháy mắt sau đó nó liện vỡ nát nhưng đúng là có xuất hiện qua.
Lam Hiên Vũ trợn to mắt nhìn, sau đó cậu ta nhìn lại tay của mình, trong đôi mắt to tràn đầy sự khó hiểu, sau đó cậu ta nhảy nhót mà kêu lên: "Mẹ, con có thể ngưng nước thành băng rồi sao? Con phải thử một chút mới được."
Vừa nói, cậu ta vừa đem Võ Hồn Lam Ngân Thảo bên tay trái của mình phóng thích ra ngoài. Lần này, thật sự tất cả đã trở nên khác hẳn.
Khi mà Lam Ngân Thảo xuất hiện, Lam Hiên Vũ cảm thấy Lam Ngân Thảo rất thân thiết với mình vậy, nhất là những đường vân màu bạc đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, từng giọt nước nhỏ li ti, cũng đã bắt đầu kết hợp với những đường vân trên Lam Ngân Thảo, những giọt nước này chuyển động rất chậm. Từ sâu bên trong cơ thể mình, Lam Hiên Vũ có thể cảm nhận được quỹ tích chuyển động của những giọt nước này.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, giống như cậu có thể hiểu rõ bản chất của tất cả những thứ ở trước mặt mình vậy.
"Băng?" Lam Hiên Vũ thử nói to một tiếng, trong đầu của cậu cũng nghĩ đến băng.
Một màn kỳ dị xuất hiện, chỉ trong nháy mắt tất cả những giọt nước trên nhánh Lam Ngân Thảo có đường vân màu bạc đã biến thành từng khỏa băng châu. Giống như từng viên ngọc được khảm trên lá cây vậy, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.
"Oa, cái này chơi vui quá!" Lam Hiên Vũ thích thú nói: "Nước?"
Tất cả băng châu biến mất, trở về thành những giọt nước khi nãy.
"Bây giờ hãy thử cho Lam Ngân Thảo quấn tay của con đi." Lam Tiêu nhắc nhở.
Lam Hiên Vũ tập trung tinh thần, từng mảnh từng mảnh Lam Ngân Thảo giãn dần mà quấn quanh phía trước, lượn vòng, rất nhanh, chúng ôm trọn lại bàn tay của cậu.
Mà Khi mảnh Lam Ngân Thảo kia quấn quanh xuống phía dưới, thì cảm giác đầu tiên của Lam Hiên Vũ là mình như bước vào một cái thế giới khác. Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên rõ ràng, cậu có thể thấy rõ ràng từng điểm sáng màu lam trong không khí. Hình như cái kia cũng là thủy nguyên tố a!
Cậu vô thức phất phất tay trái, ngay lập tức, những điểm sáng trong phòng tu luyện lập tức chuyển động theo bàn tay của cậu, dường như bọn chúng đều là một phần trong cơ thể của cậu vậy, rất dễ để điều khiển.
Lam Hiên Vũ dù gì thì cũng vẫn chỉ là một đứa bé, nên khi điều khiển được những thủy nguyên tố này khiến cho cậu rất vui vẻ. Cậu bỗng nhiên để cho chúng ngưng tụ lại thành một quả cầu nước, sau đó lại để cho chúng tung tăng như chim sẻ. Hoặc là khiến chúng nó hoán đổi trạng thoái giữa nước và băng, thậm chí còn biến chúng thành một đóa hoa băng.
Nam Trừng ở bên cạnh ngẩn người nhìn. Cô cũng là một người có khả năng điều khiển băng nguyên tố. Nên tất nhiên cũng có thể cảm nhận được sự giao động của thủy nguyên tố trong không khí, dù sao thì, băng cũng chính là nước đông lạnh mà thành. Mặc dù Nam Trừng không điều khiển được nước, nhưng cô chỉ cần phóng thích Võ Hồn của mình ra, thì nước sẽ đông đá thành băng. Mà Lam Hiên Vũ có thể khống chế thủy nguyên tố hoán đổi cùng băng nguyên tố với tốc độ quá nhanh.
Đây là thứ mà tu vi một hoàn có thể làm được sao?
Tuy Hồn lực của Hiên Vũ vẫn còn yếu như vậy, nhưng cậu lại có thể khống chế thủy nguyên tố thật sự là quá dễ dàng a!
"Con trai, dừng lại một chút." Lam Tiêu thở dài, sự thật này đã chứng minh suy đoán của anh, thật sự con trai của anh đã có chút trở nên không giống trước.
Có vẻ nhưng uy áp đến từ Võ Hồn của Diệp Phong, đã làm thứ gì đó trong cơ thể của Lam Hiên Vũ phóng ra ngoài. Giống như là mở một đạo phong ấn vậy, để cho thiên phú của Lam Hiên Vũ bắt đầu bộc lộ.