Lam Tiêu tức giận: "Em mê muội rồi phải không? Em thích thần tượng cũng không sao, nhưng đừng có lôi con trai chúng ta vào!"
Nam Trừng cười nói: "Có một số người không phục?"
Lam Tiêu nói: "Anh không phục cái gì chứ? Cũng không có ở cùng một hành tinh, người ta thì ở hành tinh mẹ nha. Thật không thể hiểu nổi đám fans hâm mộ như các ngươi nghĩ gì."
Nam Trừng đắc ý nói: "Đó là anh không hiểu rồi. Cảm giác chờ mong rất tốt đẹp nha, ai mà không có ước mơ làm cô bé lọ lem? Em học tập phong cách ăn mặc của Đường Nhạc, mua cho con trai chúng ta mặc, con trai của em cũng xinh xắn như vậy. Lớn lên thì không biết có bao nhiêu cô gái phải lòng bé con đây, nghĩ tới đây em liền cảm thấy vui vẻ! Về sau chỉ việc sai bảo con dâu làm việc nhà, vậy là em được giải thoát rồi!"
"Em thắng. Sức tưởng tượng quá phong phú." Lam Tiêu tự nhủ.
Bọn họ ở một khách sạn khá bình thường, Thiên Đấu Tinh vẫn có một số ít món ăn đặc sắc, nhưng nó cũng giống như Thiên La Tinh, đa số thực vật động vật là cấy ghép từ hành tinh mẹ tới, bởi vậy cũng không khác nhau quá lớn.
Nghỉ ngơi để lấy sức một ngày, ngày thứ hai một nhà ba người bọn họ đi đến địa điểm thứ nhất, bảo tàng di dân giữa các hành tinh.
Thiên Đấu Tinh là hành tinh đầu tiên được con người khám phá và di dân đến đây, nên nó có rất nhiều tư liệu lịch sử quý giá, là sự mở màn cho công cuộc di dân. Mang ý nghĩa rất trọng đại.
Thiên Đấu Tinh là một hành tinh rất kỳ lạ, từ vũ trụ nhìn xuống, thì nó như hai màu tách việc vậy, ở bán cầu đông là màu xanh, vì nó được bao phủ bởi đại dương mênh mông, mà kỳ lạ là, trong những đại dương này, có cả loại cá nước mặn, và cũng có cả loài cá nước ngọt, có thể thấy được chất lượng nước biển ở đây khá tốt.
Mà ở bán cầu tây thì là lục địa hoàn chỉnh, trên đất liền có một ít khe nứt tạo thành những con sông ngòi chằng chịt.
Khoáng sản của Thiên Đấu Tinh mười phần phong phú, vô luận là trên biển hay trên đất liền. Mặc dù đa số sinh vật là được đưa từ hành tinh mẹ qua, nhưng sau vài năm phát triển rất mạnh. Cung cấp rất nhiều tài nguyên cho liên bang.
Đi vào viện bảo tàng di dân, thứ đầu tiên mà Lam Hiên Vũ thấy, chính là mô hình Thiên Đấu Tinh cao hơn mười mét.
Bọn họ thuê một hướng dẫn viên, vị hướng dẫn viên này đi theo giảng giải lịch sử của hành tinh Thiên Đấu.
"Từ một vạn năm trước, sau khi Hồn thú cùng với con người bắt đầu chung sống hòa bình. Con người đã dốc toàn lực để phát triển việc di dân. Khi đó dân số của con người, Hồn thú tăng lên quá nhanh, vào thời đại đó, tuy hành tinh mẹ cũng liên tục biến hóa, nhưng số lượng tài nguyên tiêu hao vẫn rất khổng lồ, nên việc di dân trở nên cấp bách hơn bao giờ hết…"
Hướng dẫn viên cực kỳ nghiêm túc giải thích cho ba người.
"Những tấm hình này, đều là những tư liệu vô cùng quý giá, là do đội thám hiểm đầu tiên đi tới Thiên Đấu Tinh chụp lại…"
"Những bộ đồ ăn này, đều được mang đến từ hành tinh mẹ, cũng là những bộ đồ ăn đầu tiên ở đây."
"Mời ba vị xem, đây là Lam Ngân Thảo. Có lẽ các bạn sẽ thấy thắc mắc, vì sao mà Lam Ngân Thảo sẽ được trưng bày ở đây. Trên thực tế, thì thực vật đầu tiên được cấy ghép tới Thiên Đấu Tinh là Lam Ngân Thảo. Lam Ngân Thảo mặc dù không phải loài thực vật quý hiếm gì, nhưng bản thân nó có sinh mệnh lực cực kỳ dồi dào và khả năng thích ứng rất tốt. Lại còn có tác dụng tinh lọc không khí. Ban đầu hành tinh Thiên Đấu này phải nuôi trồng rất nhiều Lam Ngân Thảo, mới có thể phát triển như ngày hôm nay. Cho nên, nếu nói về công lao trong quá trình di dân này, thì không thể không nhắc tới Lam Ngân Thảo."
Lam Hiên Vũ một bên nghe, một bên ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, "Ba, mẹ, thì ra Lam Ngân Thảo quan trọng như vậy nha!" Võ Hồn của cậu là Lam Ngân Thảo! Nghe được điều này khiến cậu rất tự hào đây?
"Lam Ngân Thảo sao?" Đúng lúc này, một thanh âm rất dễ nghe, nhưng lại mang theo một chút mờ mịt vang lên ở sau lưng gia đình của Lam Hiên Vũ.
Ba người bọn họ quay lại nhìn, chỉ thấy hai cô gái đang đứng đó, bọn họ cũng đang nhìn chăm chú vào bảng giới thiệu của Lam Ngân Thảo.
Cả hai cô gái này đều có dáng người thon dài, nhất là người bên trái, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, một mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh thẳm, trên mũi còn mang theo một vài đốm tàn nhang nhỏ, toàn thân nàng mang theo một cỗ khí phái hào hùng, lúc này, nàng đang nhìn cô gái đi cùng: "Lam Ngân Thảo thì sao?"
Cô gái đứng bên cạnh chỉ yên lặng lắc đầu,
"Không có gì, ta chỉ đột nhiên cảm thấy quen thuộc mà thôi."
Nếu so sánh với cô gái tóc vàng kia, thì dáng người của cô gái này thon dài hơn một ít, nhưng kỳ lạ nhất là, nàng thậm chí còn có một mái tóc màu bạc rất dài, xõa thẳng ra sau lưng, dài đến mắt cá chân.
Để tóc dài như vậy thì rất phiền toái, cho nên có rất ít người để tóc dài, nhưng mái tóc của cô gái kia thì rất mềm mại, tựa như thủy tinh trong suốt.
Nàng mang một chiếc khẩu trang màu đen, che lại quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt. Mặc dù như vậy, vẫn có thể khiến một nhà ba người nhìn ngẩn ngơ.
Thật sự là đôi mắt của nàng rất đẹp, hàng lông mi cong dài về phía trước, đôi mắt trong suốt màu tím, nhất là khi ánh mắt của nàng long lanh như có thể rớt nước mắt bất cứ lúc nào, lại càng làm cho người ta phải sinh lòng trìu mến. Bởi vì nàng đeo khẩu trang nên không thể nhìn ra tuổi tác thực sự của nàng, nhưng có thể đoán được nàng chỉ trên dưới hai mươi tuổi mà thôi.
"Dì ơi, Võ Hồn của con chính là Lam Ngân Thảo nè." Lam Hiên Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái tóc bạc, chớp chớp đôi mắt to, tự hào nói.
"Hả?" Cô gái tóc bạc kia vô thức cúi đầu xuống, lúc này nàng mới thấy ba người đang đứng gần đó, ánh mắt của nàng không tự chủ được mà rơi vào đứa trẻ kia.
Lam Hiên Vũ mặc một chiếc quần vải kaki, áo màu xanh đậm, cũng không phải là đồ hàng hiệu gì, nhưng với tướng mạo tuyệt đẹp của cậu, thì quần áo không phải là vấn đề gì. Đứa bé đó thật sự quá ưa nhìn, nhất là khi cậu nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạc bằng đôi mắt to kia, đôi mắt đấy nhẹ nhàng chớp chớp, làm đôi lông mi dài cũng chớp theo.
"Oa, thật là một tiểu soái ca đáng yêu nha." Cô gái tóc vàng ngạc nhiên nói, nàng lập tức ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Lam Hiên Vũ, "Cậu bé, con thật đáng yêu nha! Con tên là gì vậy?"
"Con tên là Lam Hiên Vũ." Lam Hiên Vũ cũng không luống cuống, nhất là cậu vẫn đang đắm chìm trong niềm tự hào mà Lam Ngân Thảo mang lại, dùng thanh âm trẻ con êm tai trả lời lại câu hỏi của cô gái tóc vàng.
Cô gái tóc vàng quay đầu nhìn về phía cô gái tóc bạc kia: "Na Na, đứa nhỏ này thật đẹp, ta chưa từng gặp được đứa bé nào đáng yêu như vậy cả."
Na Na cũng nhìn thấy tiểu Hiên Vũ, nhưng khi ánh mắt của nàng và cậu tiếp xúc, cả người nàng giống như bị điện giật cứng người vậy.
Trong nháy mắt đó, Na Na chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc theo xương sống mà xông thẳng vào đại não của mình, trong đầu của nàng trống rỗng. Dường như có đồ vật gì đánh sâu vào trong trí nhớ của nàng, nàng thống khổ kêu lên, sau đó vô thức lùi về sau hai bước, hai tay ôm đầu rồi ngồi xổm rồi.
"A! Na Na cô bị sao vậy?" Vân Diễm đột nhiên thấy Na Na như vậy thì hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng.
Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng kinh ngạc, vừa nhìn cũng thấy cô gái đeo khẩu trang này tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng mà, nàng bị bệnh sao?
"Dì ơi, tóc của người rơi xuống đất rồi, sẽ bẩn đấy." Lam Hiên Vũ chạy đến sau lưng của cô gái tóc bạc kia, ôm lấy mái tóc bị chạm đất của nàng, nhưng lúc cậu đụng vào sợi tóc, thì một loại cảm giác kỳ diệu dần dần lan tràn ra từ chính đáy lòng của cậu, làm cậu không nhịn được mà đem mái tóc dài đó xoa xoa lên mặt của mình, "Dì ơi, tóc của người thật mềm, sờ rất thích nha."
"Hiên Vũ, không thể sờ." Nam Trừng hoảng sợ, vội vàng tiến lên. Tuy Lam Hiên Vũ còn nhỏ, nhưng hành động này của cậu là mạo phạm người ta rồi.
Nhưng mà cảm giác của Na Na lại không giống vậy, lúc tiểu Hiên Vũ ôm tóc của nàng lên, thì những sợi tóc rõ ràng không có dây thần kinh gì cả lại truyền đến một tia ấm áp, giúp nàng giảm bớt đi sự đau đớn trong đầu, làm nàng dần dần khôi phục lại.
Nàng cầm lấy những sợi tóc trong tay của Lam Hiên Vũ, bởi vì ở khoảng cách rất gần, nên nàng có thể nhìn thấy cặp mắt to đẹp của cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được bóng dáng của mình trong mắt đối phương. Lam Hiên Vũ cười cười với nàng, tay của bé con không nhịn được mà giơ lên, định cầm tóc nàng lên mà xoa xoa vào má, nhưng lại nghĩ tới lời mẹ vừa nói..
"Dì ơi, ánh mắt của người rất đẹp nha. Tại sao người lại đeo khẩu trang vậy?" Cậu cười tủm tỉm hỏi.
Lam Tiêu thì không có tiến lên ngăn cản con trai của mình, trên thực tế, hắn và Nam Trừng đều quen với lực hấp dẫn của tiểu Hiên Vũ rồi, những việc như thế này đã xảy ra biết bao nhiêu lần trong sáu năm này rồi.
Nhưng sau một lúc, bọn họ liền biết tại sao cô gái tóc bạc kia lại luôn đeo khẩu trang.
Na Na giơ tay lên, tháo khẩu trang xuống để lộ ra khuôn mặt của mình.
Trong chớp mắt này, dường như bảo tàng cũng sáng thêm vài phần, đôi mắt của nàng đã đẹp như vậy, mà khi nàng lộ ra khuôn mặt, dù ở trong viện bảo tàng lịch sự và tao nhã này, vẫn như cũ có cảm giác rực rỡ thêm vài phần vậy.
Thật sự là nàng rất đẹp, đẹp đến mức không thể miêu tả bằng ngôn ngữ được nữa rồi, tất cả những vẻ đẹp đều không đủ để hình dung được khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Da thịt trắng nõn, đôi mắt màu tím, mặc dù là bộ phận nào, cũng không có một chút khuyết điểm nhỏ nào cả.
Rất khó tưởng tượng được, một người có thể đẹp đến mức như vậy, cho dù là những trò chơi giả lập của liên bang, các họa sĩ vẽ ra nhân vật cũng không cách nào đạt đến trình độ như nàng cả.
Khó trách nàng phải đeo khẩu trang, nếu như không có khẩu trang, sợ là nàng muốn đi nửa bước cũng khó?
"Người thật đẹp." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hiên Vũ cũng toát ra vẻ kinh ngạc, cậu không nhịn được mà tiến lên một bước, đi tới trước người của Na Na.
"Con cũng rất đẹp nha." Na Na vô thức nói ra. Cho tới bây giờ, đầu của nàng vẫn trống rỗng, tỉnh lại hơn sáu năm, chưa bao giờ nàng gặp được sự xúc động lớn như vậy, tất cả cũng chỉ vì đứa trẻ đang đứng trước mặt này.