Đó là một cảm giác như thế nào? Lúc ngón tay Diệp Phong chạm vào đường vân màu bạc trên Lam Ngân Thảo thì trong tích tắc, anh ta chỉ cảm thấy được một sự sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn của mình. Cũng ngay lúc đó, anh ta hoàn toàn hành động theo bản năng, thân thể vô thức phản ứng, phóng thích Võ Hồn của mình ra ngoài.
Tám vòng Hồn hoàn từ dưới chân Diệp Phong bay lên, bốn cái màu tím, bốn cái màu đen. Không những thế, cả người của Diệp Phong cũng giãn ra, một cỗ khí tức rất thực chất, hùng hậu đột nhiên tản ra.
Thiết Giáp Long Võ Hồn!
Võ Hồn Thiên Cương Long của Diệp Linh Đồng từ đâu biến dị? Đó chính là từ Thiết Giáp Long của cha cô bé biến dị mà thành! Diệp Phong trong quân đội có một cái tên hiệu khác, đó là Thiết Bối Thương Long.
Trong mắt của Lam Hiên Vũ, hai con ngươi của Diệp Phong đột nhiên biến thành màu vàng rực, ngay sau đó, là khí tức khủng bố phát ra từ trên người Diệp Phong.
Chỉ là ảnh hưởng của Hồn lực, đã có thể đem Lam Hiên Vũ đẩy ra ngoài.Đối mặt với uy áp khủng bố kia, Lam Hiên Vũ nhỏ bé chỉ thấy đại não của mình trở nên trống rỗng.
Nhưng ngay lúc đó, cánh tay phải của cậu đột nhiên nóng lên, một dòng nước ấm từ tay phải của cậu truyền khắp toàn thân, bảo vệ thân thể của cậu. Cùng lúc đó, Lam Ngân Thảo trên lòng bàn tay trái của cậu bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Những đám Lam Ngân Thảo đang phóng về phía trước đột nhiên vòng lại, tạo thành từng mảnh cây cỏ rủ xuống phía dưới, từ ngón tay Lam Hiên Vũ bắt đầu quấn nhanh dọc theo cánh tay rồi bao bọc toàn bộ cánh tay cậu lại. Mà trên phiến lá, các đường vân màu bạc lập tức che lại màu xanh nguyên bản của Lam Ngân Thảo, toàn bộ đường vân màu bạc trở nên sáng rõ ràng.
Trong không khí vòng xoáy hình thành từ thủy nguyên tố gần như là lập tức ngưng kết lại, hóa thành một tấm khiên băng không dày nhưng lại rất kiên cố, chắn trước mặt Lam Hiên Vũ. Tuy rằng tấm khiên băng này trong nháy mắt đã bị phá vỡ. Thế nhưng, tất cả những thứ này lại tiếp tục lặp lại một lần nữa.
Rất nhanh Diệp Phong liền phát hiện không đúng, hắn thu hồi lại Võ Hồn của mình. Mặc dù hắn cũng không trực tiếp xuất thủ với Lam Hiên Vũ, thế nhưng hắn biết là với tu vi của mình mà thả Võ Hồn thì sẽ sinh ra uy áp mạnh bao nhiêu cho những người ở gần.
Lúc này Lam Hiên Vũ đã bị đẩy bay trượt sát vào vách tường, nằm ở đó không nhúc nhích.
"Ba Ba, …" Diệp Linh Đồng cũng bị hù dọa sợ rồi. Tuy cô bé ở phía sau, cách ba mình cũng khá xa. Thế nhưng trên thân của ba cô phóng ra uy áp khủng bố cũng khiến cho cô sợ đến mức đặt ngồi uỵch xuống đất. Nhưng may mắn là do có huyết mạch tương liên, nên cô chịu ảnh hưởng cũng không lớn.
Diệp Phong lập tức thu hồi Võ Hồn sau đó nhanh chóng đem Lam Hiên Vũ bế lên, trong mắt của anh ta lần đầu tiên toát ra vẻ lo lắng. Đứa bé này sao có thể chịu đựng được đây! Mình quá bất cẩn rồi. Chuyện này phiền toái lớn rồi. Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, mình biết nói sao với cha mẹ nó đây?
Lam Hiên Vũ đã chìm vào hôn mê.
Trong hôn mê, cậu bé cảm thấy trong thân thể của mình như có một thanh âm thanh túy vang lên, giống như âm thanh của một lần cậu không cẩn thận làm rớt bể một cái chén vậy. Âm thanh của sự đổ vỡ.
Sau đó, cậu mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, có hai luồng ánh sáng, một màu vàng một màu bạc đang dây dưa, va chạm lẫn nhau. Cả hai không bên nào chịu nhận thua, đều muốn áp chế đối phương. Nhưng trải qua hồi lâu, cũng chưa chùm sáng nào thành công cả.
Sau đó, một chùm sáng chín màu lóe lên. Trong chùm sáng này có rất nhiều chùm sáng nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn Lam Hiên Vũ cũng đếm không hết được có bao nhiêu sợi sáng nhỏ này.
Nhưng những chùm sáng nhỏ này chia hai luồng sáng màu vàng bạc ra thành nhiều phần và ngăn cách chúng ra.
Tiếp đến, một chùm sáng nhỏ nhất và có màu sắc rực rỡ nhất bị vỡ thành nhiều mảnh, rồi lặng yên sáp nhập vào luồng sáng màu bạc. Sau đó thì chùm sáng rực rỡ kia lại một lần nữa ngưng tụ, tuy nó không lớn như trước, nhưng lại có thể bao bọc được một luồng sáng màu vàng khi nãy.
Mà hai chùm sáng vàng cùng bạc bị tách ra hai bên kia lại trở nên rất bình tĩnh, chúng nó tách ra hai bên, trông giống như chúng đang làm việc mình cần phải làm vậy.
Khi Lam Hiên Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cậu thấy lần lượt những vẻ mặt ân cần.
Khoảng chừng năm người đang vây quanh giường bệnh, đang nhìn cậu.
"Tỉnh, tỉnh. Cậu ta tỉnh rồi." Giọng nữ non nớt mang theo vẻ hưng phấn vang lên, Diệp Linh Đồng phấn khích nói.
"Hiên Vũ, con cảm thấy như thế nào? Có gì không thoải mái không?" Âm thanh nghẹn ngào vang lên, Nam Trừng liền nhào đến trên người con trai mình, cầm chặt đôi tay nhỏ bé của cậu ta.
Lam Hiên Vũ vô thức ngồi dậy, cậu dụi dụi mắt, "Mẹ, đây là thế nào? Sao tự nhiên con ngủ vậy?"
Đứng ở bên giường ngoài Lam Tiêu, Nam Trừng, còn có Diệp Phong cùng Diệp Linh Đồng, ngoài những người này ra, còn có một vị phu nhân tướng mạo rất giống Diệp Linh Đồng.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Nam Trừng ôm Lam Hiên Vũ, nước mắt nàng chảy ra.
Đứng ở bên giường Diệp Phong cũng nhẹ nhõm thở dài, nhìn về phía Lam Tiêu, nói: "Lam huynh, đứa nhỏ đã tỉnh lại chắc hẳn là không sao rồi. Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện một chút được không?"
"Cũng được." Sắc mặt của Lam Tiêu vẫn rất âm trầm. Lúc này ắt hẳn ai cũng sẽ như anh, con trai của mình ở nhà bị người ta làm cho hôn mê, tâm tình của anh cũng không thể tốt được.
Hai người đàn ông đi đến ban công, Diệp Phong không do dự, hắn ta đứng nghiêm, hướng Lam Tiêu chào một cái, "Thật xin lỗi, ta xin lỗi vì sự lỗ mãng của ta. Chuyện này ta sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm và hậu quả. Nếu như tương lai Lam Hiên Vũ có cái gì không thoải mái, ta sẽ toàn lực ứng phó chữa trị cho nó. Xin lỗi."
Mặt Lam Tiêu đắng chát, chuyện xảy ra lúc nãy Diệp Phong cũng đã kể lại, lúc đó Nam Trừng rất nổi giận, nhưng đã bị hắn kéo lại an ủi. Đây không phải là thời điểm để nổi giận, cứu con trai của mình mới là quan trọng nhất.
Mà thật ra, trong nhà còn có một người nữa. Đối với Nam Trừng và Lam Tiêu thì người này chính là một đại nhân vật, một vị bát giai Trị liệu Hệ. Đây chính là bát giai cường giả a!
Người này tất nhiên là do Diệp Phong mời tới, vị này tự mình kiểm tra thân thể của Lam Hiên Vũ, kết quả thì lại làm cho mọi người kinh ngạc. Đứa nhỏ này không bị sao cả. Mọi thứ đều rất bình thường.
Mà sự thật đã chứng minh điều này, Lam Hiên Vũ đã tỉnh lại, nhìn qua cũng không có gì đáng lo ngại cả.
"Cảm ơn ngài đã nhẹ tay." Lam Tiêu cười lạnh nói.
Diệp Phong cau mày lại, "Thật ra, lúc đấy ta phóng thích Võ Hồn hoàn toàn theo bản năng. Chính ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Con trai của hai người nhất định là biến dị Võ Hồn, hơn nữa, biến dị rất vô cùng lợi hại. Võ Hồn của Diệp Linh Đồng đã thuộc cấp độ Chân Long. Nhưng khi cô bé thi triển Hồn kỹ công kích Lam Hiên Vũ, thì Hồn kỹ lại mất hiệu quả. Cậu cũng nghiên cứu cổ Hồn thú. Loại chuyện này chỉ có một khả năng. Đó chính là, Võ Hồn áp chế. Cũng chính là, Võ Hồn Lam Ngân Thảo của Hiên Vũ áp chế Võ Hồn Thiên Cương Long của Diệp Linh Đồng. Con nên, ta đoán rằng, Võ Hồn của con trai cậu biến dị chắc liên quan tới rồng, hơn nữa nhất định không phải là loài rồng bình thường. Ví dụ như Quang Minh Thánh Long loại đỉnh cấp Võ Hồn này chẳng hạn. Mà khi ta tiếp xúc với Võ Hồn của cậu ta, thì Võ Hồn Thiết Giáp Long của ta cảm nhận được uy áp cực lớn đến từ Võ Hồn của loài rồng cao tầng, nên lúc đó cơ thể của ta mới tự phản ứng mà phóng thích ra Võ Hồn như vậy. May mắn là không có gây ra sai lầm lớn. Nhưng con trai của cậu, trong tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường."
Lam Tiêu khóe miệng toát ra nụ cười mỉa mai, "Lam Ngân Thảo biến thành Quang Minh Thánh Long? Ngươi nói đùa gì vậy? Hiện tại Lam Hiên Vũ đã không có chuyện gì, cho nên ta cũng không giữ các ngươi lại. Còn nữa, về sau nếu Diệp Phong thủ trưởng muốn đến nhà chơi, thì nên liên hệ với vợ chồng chúng ta trước, đừng có thừa dịp chỉ có mình đứa trẻ con ở nhà mà đến, cảm ơn." Nói xong câu đó, Lam Tiêu quay trở về phòng.