Tử La Thành nằm ở khu vực bình nguyên phía tây đại lục Mặc Lam của Thiên La Tinh. Nó được xếp hạng thứ mười ở đại lục Mặc Lam này.
So sánh với hành tinh mẹ Đấu La Tinh, Thiên La Tinh là hành tinh giống với Đấu La Tinh nhất, thậm chí so với Thiên Đấu Tinh còn giống hơn nhiều. Bất kể là khí hậu, hoàn cảnh, đều rất thích hợp cho con người sinh sống và cư trú. Khi con người phát hiện ra hành tinh này, bản thân Thiên La Tinh đã có hệ thống sinh vật sống của riêng mình rồi, nhất là thực vật.
Nhưng bởi vì nó là một hành tinh chỉ mới vừa bắt đầu phát triển, hành tinh có được sự sống, nên Đấu La liên bang rất dễ dàng khống chế, trải qua mấy trăm năm kiểm tra, bắt đầu từng bước di dân lên hành tinh này. Quá trình di dân còn thuận lợi hơn Thiên Đấu Tinh rất nhiều.
Đương nhiên, cùng với sự phát triển của du hành vũ trụ, cộng thêm công cuộc di dân đã được triển khai rất nhiều lần, thì việc khai phá những hành tinh mới cũng ngày càng nhanh. Trừ bảy hành tinh trước mắt, Liên bang đã đặt mục tiêu, một trăm năm tới, là phải di dân lên ít nhất ba hành tinh nữa.
Nhưng hiện tại khó khăn lớn nhất của sự di dân, chính là vấn đề về dân số. Không có người thì sao mà di dân được nên liên bang tiếp tục ban hành chính sách cổ vũ sinh sản.
Tử La Thành là một thành phố hoàn toàn hiện đại, ở nơi này còn không hề nhìn thấy chút đất cát nào, mọi thứ đều làm bằng kim loại, nhất là những tòa nhà cao tầng.
Trên không trung là những con đường cao tốc với thiết kế quanh co khúc khuỷu được tạo ra để cho Hồn đạo ô tô chạy qua.
Hiện này Hồn đạo ô tô đã có thể bay được, nhưng bởi vì việc quản lý không phận là chuyện hết sức quan trọng, vì vậy trong tất cả các hành tinh của con người, liên bang đều thiết kế những con đường làm bằng kim loại, do đó có thể quản lý được trật tự của những chiếc xe bay này. Chỉ có phương tiện đi lại của quân đội với được phép tự do di chuyển trên không, ít chịu sự hạn chế.
Mà lúc này, Lam Hiên Vũ đang ngồi cạnh ba của mình trong xe Hồn đạo bay, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những con đường trên không này. Ở trên những con đường làm bằng kim loại này cấm vượt, nếu vượt thì sẽ bị phạt nặng. Chỉ có thể đi theo trình tự và phải đi theo một tốc độ nhất định. Tất cả mọi người đều tuân thủ việc này, nên hiệu quả rất cao.
"Hiên Vũ, không cần căng thẳng như vậy. Đến học viện con sẽ có thể có thêm nhiều bạn mới. Đợt kiểm tra để nhập học hôm nay con cũng không cần lo lắng. Bằng tuổi của con thì những người có được Hồn kỹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Ba đã sửa hồ sơ của con một chút, cho nên, nếu có ai hỏi con bao nhiêu tuổi, con phải nói là bảy tuổi, chứ không được nói sáu tuổi nhé. Nói là bởi vì bị bệnh, nên mới đi học muộn một năm."
"Ba ba, nhưng mẹ đã từng nói với con, nói dối thì không phải là đứa trẻ ngoan." Lam Hiên Vũ dùng đôi mắt to trong suốt nhìn vào ba ba của mình.
Lam Tiêu im lặng một chút, sau đó anh nghiêm mặt nói: "Đôi lúc, để bảo vệ mình hoặc người khác, thì có thể nói dối trong một mức độ nhất định cũng được." Việc báo cáo đi học chậm một tuổi này, là Lam Tiêu suy nghĩ kỹ mới có thể quyết định được. Bởi vì, thông qua máy kiểm tra Hồn lực không có cách nào che giấu việc Hồn lực Lam Hiên Vũ đã vượt qua cấp mười được.
Thay vì nghĩ cách che giấu Hồn lực, che dấu Hồn kỹ, không bằng báo cáo láo thêm một tuổi, nói do cậu có khả năng lĩnh hội rất cao, nên trong một năm đi học trễ này Hồn lực tăng manh.
Mà việc Lam Hiên Vũ bảy tuổi đã có Hồn lực đạt cấp mười thật sự quá nổi bật. Thế mặc dù học trễ một năm, vẫn được học viện Hồn sư sơ cấp Thiên La Thành tiếp nhận.
"Vâng." Lam Hiên Vũ nhu thuận đáp ứng.
Nhìn bộ dáng vâng lời của con mình, Lam Tiêu trong lòng thầm than, Lam Hiên Vũ cái gì cũng tốt, còn rất thông minh, nhưng mà, tính cách của cậu hơi yếu đuối. Tâm lý cũng không mạnh mẽ, không được gọi là kiên cường nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi. Mà những điều này, đều cho thấy Hiên Vũ là một đứa trẻ rất bình thường. Thế nhưng, trong lòng của Lam Tiêu lại biết rõ, đứa con của mình hoàn toàn không bình thường!
"Vù!" Xe Hồn đạo bay ra khỏi đường cao tốc trên không trung, giảm tốc độ xong rẽ về một hướng, nơi đó đã có một cái cửa kim loại mở sẵn ra. Xe Hồn đạo bay vào một tòa nhà cao ốc.
Lam Tiêu điều khiển xe Hồn đạo, dựa theo hướng dẫn mà vào bãi đậu xe của tòa nhà.
Chiếc xe vững vàng dừng lại, cởi dây an toàn ra, Lam Tiêu xoa đầu con của mình, nói: "Đến nơi rồi, chúng ta đi vào thôi."
Cha con hai người xuống xe, Lam Hiên Vũ siết chặt tay Lam Tiêu, ngẩng đầu nhìn ba ba của mình, trong đôi mắt to của cậu lộ ra vẻ lo lắng.
"Con trai, không có việc gì phải sợ. Con đã quên rồi sao? Dù ở bất kì đâu con cũng là người được hoan nghênh nhất mà!" Lam Tiêu ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng nhéo đôi má trắng nõn của Hiên Vũ, mỉm cười cổ vũ.
"Vâng." Lam Hiên Vũ gật đầu, từ khi ở nhà trẻ, cậu đã được mọi người cưng chiều, từ giáo viên cho tới các bạn học đều rất yêu quý cậu. Có lẽ đó chính là món quà do tướng mạo mang lại cho cậu.
Liên tục thay đổi hai cái thang máy, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi, chỗ ghi danh đăng ký nhập học nằm ở tầng chín trên cao ốc này. Trên thực tế, thì tòa nhà này cao tới ba mươi hai tầng, toàn bộ được xây bằng kim loại, đều thuộc quyền sở hữu của học viện hồn sư sơ cấp Thiên La.
Lúc này phía trước đã có một ít phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng để tiến hành ghi danh nhập học. Lam Tiêu dẫn Hiên Vũ xếp hàng phía sau. Anh có thói quen mặc quân trang, nhưng quân hàm trung tá ở đây chẳng là gì cả. Ngay trước mặt bọn họ, một người có quân hàm đại tá đang dắt theo một bé gái, nhìn qua, thì tuổi người này có lẽ cũng ngang với Lam Tiêu.
Quá trình đăng ký tiến hành rất nhanh, chủ yếu là xác minh thân phân, sau đó tiến hành kiểm tra Hồn lực. Kiểm tra xong thì những đứa bé này có thể tiến vào, còn phụ huynh thì phải quay về. Lần gặp mặt sau, chính là buổi tối tan học được đón con về mà thôi.
Rất nhanh liền đến lượt vị đại tá dắt theo bé gái.
Giáo viên phụ trách đăng ký nhìn được quân hàm của cha cô bé, thái độ tốt hơn rất nhiều, mỉm cười hỏi: "Con gái, con tên là gì vậy?"
Bé gái này rất xinh đẹp, một mái tóc màu nâu nhạt được uốn một cách tự nhiên, da thịt trắng nõn, độ cao vừa phải so với những đứa bé cùng tuổi, đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp, trông giống ngọc lục bảo vậy.
Nhìn giáo viên, nàng cười ngọt ngào, "Chào cô, con tên là Diệp Linh Đồng."
"Tên thật dễ nghe. Để ta xác minh thân phận của con một chút nhé. Nói với ta, ngày sinh của con là ngày mấy…"
Xác minh thân phận cũng không có gì khác so với những đứa trẻ khác. Nhưng khi cô bé kiểm tra Hồn lực, lại khiến cho những phụ huynh đang xếp hàng phía sau kinh ngạc trầm trồ.
Máy kiểm tra hồn lực phóng lên một cột sáng khoảng chừng tám mươi cm, cấp tám! Một bé gái sáu tuổi, Hồn lực cấp tám. Cô bé chắc cũng vừa mới thức tỉnh mà thôi, nói cách khác, cô là trời sinh Hồn lực cấp tám. Chuyện như vậy cũng rất hiếm khi xảy ra.
"Diệp Linh Đồng, Hồn lực cấp tám, con có thể tiến vào."
Từ đầu đến cuối thì cha của Diệp Linh Đồng cũng chỉ đi bên cạnh cô bé, không nói một câu nào. Đến khi Diệp Linh Đồng ghi danh thành công, hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ với giáo viên, rồi quay người bước ra ngoài.
Khi anh ta quay người đi về, Lam Hiên Vũ mới có thể nhìn rõ, đây là một người cao khoảng một mét chín, lưng dài vai rộng, trong mắt tràn đầy sự sắc sảo của quân nhân. Khuôn mặt của góc cạnh giống như được điêu khắc bằng dao vậy. Nhất là đôi mắt, rất sáng và có thần.
Vị này xoay người lại liền thấy được Lam Tiêu, ánh mắt của anh ta lưới qua quân hàm trên vai Lam Tiêu.
Lam Tiêu lập tức đứng thẳng người, chào theo kiểu quân đội, "Thủ trưởng."
Trong quân đội, đẳng cấp quân hàm rất nghiêm ngặt, cấp dưới nhìn thấy cấp trên nhất định phải hành quân lễ.
Vị Đại tá kia cũng không chút nào qua loa mà cũng nghiêm người chào lại, "Cậu là quân nhân văn chức?"
"Thưa phải." Lam Tiêu nói.