"Võ Hồn của nhân loại chúng ta có thể là bất cứ loại hình gì, ví dụ như, Võ Hồn của mẹ con chính là Băng, là một loại nguyên tố Võ Hồn rất mạnh. Mà Võ Hồn của ba là Sách, tuy rằng sức mạnh của nó không lớn, nhưng nó giúp cho ba có trí nhớ vượt xa người thường. Con cũng sẽ nắm giữ Võ Hồn thuộc về riêng mình. Mà sau khi giác tỉnh Võ Hồn, nếu như có thêm Hồn lực xuất hiện, con có thể dựa vào đó mà tu luyện Hồn lực để tăng sức mạnh của mình, sau đó con sẽ trở thành một Hồn Sư. Nếu như con thật sự có Hồn lực, thì sau đó ba nhờ người giảng giải cho con những kiến thức về Hồn Sư. Còn bây giờ, con trai của ta, con chuẩn bị xong chưa?"
Lam Tiêu cười híp mắt nhìn Lam Hiên Vũ, đưa tay phải về phía cậu.
Lam Hiên Vũ hiện tại đã sáu tuổi. Đối với đứa con trai này, cả Lam Tiêu và Nam Xương đều rất cưng chiều. Bởi vì, đứa bé này rất ngoan.
Ngoại trừ lúc cậu khóc đòi vỏ trứng ra, đứa nhỏ này chưa từng khóc thêm một lần nào hết, suốt ngày đều cười híp mắt. Khuyết điểm duy nhất của cậu chính là khả năng nói chuyện không được tốt cho lắm, trẻ con bình thường bình hai tuổi đã có thể nói chuyện tương đối rõ ràng, mà Lam Hiên Vũ mãi đến bây giờ mới bập bẹ nói, mà giọng nói của cậu thì lại rất non nớt, tuy nhiên lại rất dễ nghe. Cho tới bây giờ, Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng không muốn sửa lại cách phát âm của cậu, bọn họ cảm thấy chất giọng của Lam Hiên Vũ nghe rất hay.
Lam Hiên Vũ lúc sáu tuổi nhìn rất dễ thương. Từ ba năm trước, khi mà phòng nghiên cứu cổ Hồn thú vừa được chuyển tới Thiên La tinh, thì cậu đã đi học ở nhà trẻ thuộc phòng nghiên cứu.
Bình thường khi phụ huynh tới đón con mình, thường sẽ nói đứa bé xinh đẹp nhất là con của mình. Nhưng kể từ khi Lam Hiên Vũ tới, câu nói kia được sửa thành: kia chính là Lam Hiên Vũ sao, thật đúng là đứa bé xinh đẹp nhất nhà trẻ mà!
Da dẻ Lam Hiên Vũ rất tốt, điều này không thể phủ định. Bởi vì bất kể là Nam Trừng, Lam Tiêu, hay giáo viên nhà trẻ, thậm chí là những đứa trẻ đi học cùng cậu đều công nhận, khi ở cạnh cậu, tay sẽ không nhịn được mà sờ má lúm đồng tiền của cậu, hôn nhẹ hai bên má của cậu.
Cậu rất ngoan, hơn nữa luôn hết sức yên tĩnh. Đặc biệt là lúc nào cũng cười híp mắt. Dường như thế giới này trong mắt cậu chỉ có toàn là niềm vui, không hề có bất kỳ khổ đau gì.
"Ba ba, vậy con đi vào trong đó nhé." Lam Hiên Vũ cười híp mắt vẫy vẫy tay với Lam Tiêu.
"Hiên Vũ." Lam Tiêu gọi cậu lại.
Lam Hiên Vũ xoay người lại, mở to hai mắt nhìn về phía cha mình hỏi: "Ba ba, sao vậy ạ?"
Lam Tiêu bỗng nhiên có chút sốt ruột, trong đầu anh nhớ lại quả trứng có những đường vân màu ngân kim kia, anh cảm thấy trong lòng mình đang phảng phất chút gì đó ngột ngạt. Bây giờ, mặc dù anh mong Lam Hiên Vũ giác tỉnh Võ Hồn thật đặc biệt, nhưng cũng có phần lo lắng, anh sợ con mình sẽ biến thành đối tượng nghiên cứu.
Trong sáu năm qua, mọi người xung quanh, ai ai cũng đều yêu thích đứa bé này.
"Đi thôi, ba ba sẽ chờ con ở cửa." Hắn thở sâu, sống mũi chút cay cay, nhưng hắn vẫn là hướng về phía Lam Hiên Vũ phất tay.
"Vâng." Lam Hiên Vũ cười híp mắt lại sau đó vẫy tay tạm biệt cha mình, đi vào cánh cổng kim loại phía trước.
Lam Tiêu nhấn vào bộ đàm trên cổ tay mình, ngay lập tức, người bên kia đã nghe máy.
"Thế nào? Thế nào rồi? Võ Hồn của con là gì?" giọng nói nóng ruột của Nam Trừng truyền đến. Mặc dù chỉ là nói qua bộ đàm, nhưng cũng có thể hình dung bộ dạng căng thẳng của nàng lúc này.
"Hiên Vũ chỉ vừa mới đi vào thôi, còn chưa biết thức tỉnh Võ Hồn gì." Lam Tiêu vội vàng nói.
Nam Trừng liền oán hận nói: "Vậy anh gọi cho em làm gì? Anh muốn em phải căng thẳng thêm một lần nữa sao? Sao không để lát nữa hẳn gọi?"
Lam Tiêu cười khổ nói: "Em không đến là đúng, anh đang rất hồi hộp đây. Nam Trừng, anh gọi là muốn nói với em, bất kể Võ Hồn của con là gì, sự việc kia..., hãy quên cái công lao kia thôi. Cùng lắm anh sẽ đem tất cả huân chương của mình chia cho bọn Trần Vĩ, Lý Đình Âm, anh sẽ không thăng chức nữa. Còn việc quả trứng, nói mọi người nên quên nó đi."
Phía bên kia, Nam Trừng trầm mặc hồi lâu. Lam Tiêu làm sở trưởng của phòng nghiên cứu cổ Hồn thú cũng đã nhiều năm. Tuy rằng phòng nghiên cứu hiện tại đã di chuyển đến Thiên La tinh, theo đó cấp độ của phòng nghiên cứu cổ Hồn thú cũng tăng lên, hiện tại, Lam Tiêu đã thăng lên quân hàm trung tá. Thế nhưng, anh đã gặp phải chút trục trặc. Với khả năng của anh, vẫn còn có thể thăng cấp cao hơn nữa, những gì anh thiếu bây giờ, chỉ là thời cơ để tiếp tục phát triển.
Vì vậy Nam Trừng hiểu rằng, khi Lam Tiêu nói ra lời này, anh đã từ bỏ rất nhiều thứ. Lam Tiêu rất thông minh, trí nhớ của anh lại rất tốt, nhưng Võ Hồn của anh rất khó để tu luyện, tăng cấp. Bây giờ, anh vẫn kẹt ở cấp bậc bốn vòng Hồn lực. Chỉ có tạo ra nghiên cứu khoa học có thành quả đặc biệt xuất sắc thì anh mới có thể tiếp tục thăng chức. Ở phương diện tu luyện, Nam Trừng có nhiều lợi thế hơn anh, Võ Hồn của nàng rất mạnh, nàng bây giờ đã đạt sáu vòng Hồn lực. Quân hàm của nàng cũng đã lên tới trung tá, bằng với Lam Tiêu rồi. Nếu như không phải vì muốn ở cùng anh, Nam Trừng đã có thể đi nơi khác có nhiều cơ hội phát triển hơn thay vì ở mãi phòng nghiên cứu cổ Hồn thú này.
"Anh nghĩ kỹ chưa?" Nam Trừng hít sâu một cái, hỏi.
Nếu như trước kia, Lam Hiên Vũ thật sự có gì đó khác biệt so với mọi người, nhất là với việc cậu có cường độ năng lượng sống ngang với Hồn thú mười vạn năm thì có lẽ đã mang đến cho Lam Tiêu một cơ hội rất lớn.
"Anh đã nghĩ kỹ rồi. Ba năm trước, khi chúng ta quyết định không sinh con nữa, chúng ta cũng đã thống nhất với nhau rồi mà, đúng không? Chúng ta đều đồng ý sẽ chăm sóc Hiên Vũ thật tốt." Lam Tiêu nói không chút do dự nào.
"Haha!" phía bên kia, Nam Trừng bật cười, "Hiện tại có phải là em nên nói anh ngốc không? Lúc trước anh hay nói em ngốc, bây giờ em có thể nói ngược lại anh rồi. Cuộc sống của chúng ta bây giờ đang rất tốt mà! Phòng nghiên cứu Cổ Hồn thú cũng là nơi đáng sống. Đem cả huân chương của em cho luôn bọn họ cũng được. Chúng ta ở lại đây, nuôi nấng con của chúng ta trưởng thành. Anh có đồng ý không?"
"Ừm." Lam Tiêu nở nụ cười. Ngay lúc này, trong đầu của bọn họ chỉ có duy nhất một chữ: Nhà.
"Tít tít tít, tít tít tít!" Nhưng ngay vào lúc này, còi báo động của phòng Giác tỉnh vang lên dồn dập.
Mật Lam Tiêu biến sắc, anh kinh ngạc nhìn về phòng Giác tỉnh.
Bên trong phòng Giác tỉnh.
Lam Hiên Vũ bé nhỏ đứng trong căn phòng hình lục giác, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ tò mò. Một người đàn ông vừa mới dặn cậu, bảo cậu cứ đứng yên ở trong phòng này.
Mười lăm phút sau, xung quanh phòng liền bắt đầu sáng lên từng đốm sáng nhỏ, những tia sáng này bao quanh cơ thể cậu, khiến cho cơ thể cậu nóng dần lên. Nhưng điều kỳ lạ xảy ra, trong cảm giác ấm áp này, cậu cảm nhận được cơ thể của mình hơi ngứa.
Lúc đầu chỉ hơi ngứa, nhưng sau đó rất nhanh, cảm giác ngứa này dần tăng lên.
Lam Hiên Vũ không biết đây có phải là điều bình thường hay không nữa, khuôn mặt nhỏ bé của cậu dần trở nên trắng bệch, cậu bắt đầu cảm thấy rất ngứa, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn cả đau đớn.
Cuối cùng, cậu cũng không chịu được nữa, hét to một tiếng, hai tay bắt đầu cào mạnh cơ thể của mình. Cả người cậu không ngừng uốn éo.
Phòng Giác tỉnh này thuộc phòng nghiên cứu cổ Hồn thú của Lam tiêu. Hiện tại, phòng Giác tỉnh có mặt ở khắp mọi nơi trong Liên bang, chuyên môn là phục vụ bọn nhỏ giác tỉnh.
Nhân viên phụ trách phòng Giác tỉnh chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Quá kỳ lạ, bình thường dù có giác tỉnh ra Võ Hồn gì thì mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi.
Lúc Lam Hiên Vũ hét lên, hắn còn tưởng rằng là đứa trẻ này chuẩn bị giác tỉnh Võ Hồn. Nhưng mười lăm phút sau, Lam Hiên Vũ bị ngứa đến mức phải lăn lộn xuống đất, liên tục gãi cơ thể của mình.
Nhân viên công tác lập tức nhấn chuông báo động, đồng thời chạy ngay đến phòng Giác tỉnh, muốn bế Lam Hiên Vũ lên.
Cũng không hiểu tại sao, trong chớp mắt, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn lại cảm nhận được rất rõ ràng, sự run rẩy từ phía sâu trong linh hồn của hắn buộc hắn phải dừng lại, ngơ ngác nhìn đứa bé.
Da của Lam Hiên Vũ, xuất hiện rất nhiều hoa văn, màu vàng đan xen cùng màu bạc, trong lúc đó mơ hồ còn có một loại màu sắc rực rỡ như ẩn như hiện.
"Ầm!" Cửa bị phá từ bên ngoài, Lam Tiêu bay vọt vào.
"A ——" Ngay lúc đó, đột nhiên Lam Hiên Vũ hét to, thân thể nhỏ bé của cậu bắn ngược từ mặt đất lên. Trong khoảnh khắc đó, khi tất cả hoa văn trên người cậu đều biến mất, cũng là lúc một luồng ánh sáng màu lam chui ra từ hai lòng bàn tay cậu rồi phóng thẳng lên không trung. Nó phóng lên hơn khoảng một mét thì dừng lại, rồi cứ đung đưa giữa khoảng không.