Vốn là Bắc Thiên Hồng không hài lòng với cái tên Đường Nhạc này lắm, nhưng từ khi gặp qua người, thì cái tên đối với hắn không còn quan trọng nữa rồi. Chỉ cần cậu ta kí là tốt rồi.
Nhạc Linh Khanh nhìn thoáng qua Bắc Thiên Hồng, Bắc Thiên Hồng nhìn về phía nàng mà gật đầu.
Nhạc Linh Khanh kiêu ngạo bấm nút trên tay của mình, giải trừ đi ánh sáng che trên người của Đường Nhạc.
Từng đốm sáng dần dần biến mất, một thanh niên có thân hình cao lớn, thon dài, cuối cùng cũng lộ diện.
Mà khi chân dung của hắn xuất hiện, Lam Hiên Vũ liền chỉ về phía màn hình.
Cũng chính là lúc này, cho dù là trong màn hình hay ngoài màn hình, tất cả đều lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt của Lam Tiêu biến mất, cả người hắn ngẩn ngơ, ánh mắt của Nam Trừng thì dán chặt vào màn hình. Mà ở hiện trường buổi họp báo, tất cả phòng viên ở đây, đã sớm im lặng trợn mắt nhìn.
Đường Nhạc chỉ đơn giản đứng ở đó, một thân trang phục màu xanh họa tiết ô vuông màu vàng, mái tóc màu lam được cắt gọn gàng, những sợi tóc rũ xuống phủ lên vầng trán. Hơn nữa trên mặt của hắn không có dấu vết trang điểm nào, bởi vì thật sự là hắn không cần dùng đến những thứ đó.
Đôi mắt màu xanh thẳm, như có thể phản chiếu hình ảnh của mỗi người ra vậy, sống mũi thẳng tắp, cả khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, hai đầu lông mày mang theo nét u buồn nhàn nhạt. Mọi người xung quanh không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Các phóng viên, nhất là phóng viên nữ, lúc này đã hoàn toàn bị hắn hút hồn. Ngoại trừ từ hoàn mỹ ra, thì bọn không không tìm được từ thứ hai để đánh giá người này.
Nam minh tinh anh tuấn không phải không có, nhưng hoàn toàn không trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy thì chưa ai có thể làm được, đây không chỉ là đẹp trai xuất sắc nữa rồi. Huống chi, cái khí chất u buồn nhàn nhạt kia, càng làm cho người khác cảm thấy thương tiếc, khiến ai gặp cũng muốn ôm hắn vào lòng mà an ủi, che chở.
"Xin chào, tôi là Đường Nhạc." Đường nhạc nhìn về phía các phóng viên rồi gật đầu nhẹ, sau đó tiếp tục ngồi xuống.
Giọng nói của hắn nghe rất ôn hòa, từ tính, cứ tự nhiên như thế mà hấp dẫn tâm hồn của mọi người.
"Xì xào ——" cho tới giờ phút này, các phóng viên mới bắt đầu xôn xao. Xung quanh cũng dần trở nên ầm ĩ.
"Đường Nhạc, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Đường Nhạc, cậu thật đẹp trai! Tôi muốn làm fan hâm mộ của cậu."
"Đường Nhạc, Đường Nhạc..., cậu có bạn gái chưa?"
"Đường Nhạc..."
Trong lúc nhất thời, các phóng viên thi nhau hỏi vô số vấn đề, liên tục hỏi. Mà Đường Nhạc vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ, thậm chí trên gương mặt hắn cũng gần như không có biểu lộ gì cả.
"Đường Nhạc, tôi thích cậu!" Không biết ai phát ra tiếng hét như vậy, tiếng hét này lập tức đốt nóng không khí ở đây lên. Trong lúc nhất thời, phỏng chừng mấy trăm vị phóng viên tham gia buổi họp báo trở nên hỗn loạn.
Có thể tưởng tượng được, sau buổi họp báo này, vị thanh niên có khí chất u buồn nhàn nhạt này, khi chính thức ra mắt sẽ tạo nên làn sóng như thế nào!
"Me, mẹ làm sao vậy?" Lam Hiên Vũ nhẹ nhàng lay động cánh tay của Nam Trừng.
Mà lúc này Nam Trừng vẫn còn chưa phát hiện, cô vẫn đang dán mắt vào màn hình mà nhìn gương mặt kia, hai con mắt sáng lên một cách lạ thường!
Lam Tiêu lúc này đã tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hắn quay đầu thì nhìn thấy bộ dáng này của vợ mình, khóe miệng của hắn co rút.
"Này, nhìn như vậy là đủ rồi!"
Nam Trừng lúc này mới tỉnh táo lại được, cô liếc mắt nhìn chồng mình: "Cái gì đủ rồi?"
Lam Tiêu ung dung nói: "Anh nhớ được có người vừa nói, nam minh tinh toàn công tử bột, một chút phong độ cũng không có. Nhất là những tên lớn lên nhìn không khác gì nữ nhân, càng làm cho người ta nhìn không phân biệt giới tính, chả có chút thú vị nào cả."
Nam Trừng mở to hai mắt đáp lại: "Em? Em nói hồi nào?"
"Mẹ, mẹ vừa nói khi nãy." Lam Hiên Vũ thành thật nói.
Nam Trừng kích động nói: "Nhưng mà, nhưng mà hai người nhìn xem. Đường Nhạc làm gì có giống công tử bột chứ, em chắc chắn, hắn tuyệt đối là một người đàn ông phong độ, tuy là hắn còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại có khí chất đàn ông mạnh mẽ nha! Em mặc kệ, ai cũng không thể ngăn em thích hắn. Về sau hắn chính là thần tượng của em."
"Phụt!" Lam Tiêu tắt tivi…
Phi thuyền vũ trụ tiếp tục phi hành, sự kích động của Nam Trừng, cũng dần dần bình phục lại. Chủ yếu bởi vì, ngoại trừ tin tức từ buổi họp báo ra, cô cũng không tìm thấy tin tức gì khác liên quan tới Đường Nhạc trên phi thuyền này cả. Chỉ có thể chờ một tháng sau đơn khúc được phát hành mà thôi.
Khi chuẩn bị sử dụng bước nhảy không gian, Lam Hiên Vũ cảm thấy rất thích thú. Đáng tiếc là, trước khi sử dụng bước nhảy này, thì phi thuyền lại triển khai toàn bộ hệ thống phòng hộ, vách kim loại ngăn lại cửa sổ. Để cho bọn họ không nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài.
Sự chấn động lại một lần nữa giằng co một đoạn thời gian rất dài, tất cả mọi người đều mơ mơ màng màng mà vượt qua đoạn hành trình này trong vòng bảo hộ.
Cuối cùng, phi thuyền vũ trụ 7703 đã vững vàng đáp xuống trung tâm vũ trụ của Thiên Đấu Tinh. Khi gia đình Lam Hiên Vũ rời khỏi phi thuyền, thì đều có cảm giác không điều khiển được chân như ý muốn.
"Nghe nói, khi mới xuất hiện phi thuyền thì sau mỗi chuyến đi, phi hành gia đều phải nghỉ ngơi ít nhất một giờ để hồi phục lại mới có thể rời khỏi phi thuyền. Bây giờ thì phi thuyền đã tiến bộ hơn nhiều nên không cần nữa." Nam Trừng giải thích với con trai của mình về hiện tượng này.
Lam Tiêu thì mỉm cười nói: "Bây giờ con còn cảm thấy vũ trụ thú vị không? Hiên Vũ."
Lam Hiên Vũ trả lời: "Dường như có chút nhàm chán rồi."
Lam Tiêu nói: "Bỏ cuộc giữa chừng nhanh vậy sao?"
Lam Hiên Vũ vội vàng lắc đầu nói: "Không có nha. Ba ba, chiến hạm còn có thể bay nhanh hơn, đúng không?"
Lam Tiêu cười nói: "Cái này thì về sau phải là con nói cho ba biết mới đúng, ba ba không có học lái chiến hạm."
Sau khi xuống phi thuyền, bọn họ phải ngồi xe hồn đạo bay ra khỏi trung tâm du hành vũ trụ, sau đó lại đổi sang hồn đạo taxi mới có thể chính thức vào tới Thiên Đấu Thành.
Lần du lịch này, bọn họ định đi quanh hành tinh Thiên Đấu chừng nửa tháng, lại thêm thời gian đi phi thuyền nửa tháng là tròn một tháng. Đây cũng là thời gian dài nhất mà Lam Tiêu cùng Nam Trừng có thể xin nghỉ được.
Nơi bọn họ muốn du ngoạn đầu tiên dĩ nhiên là Thiên Đấu Thành, với tư cách là thủ đô của Thiên Đấu Tinh, tòa thành này cũng là nơi được xây dựng đầu tiên.
Toàn bộ tòa thành được cấu tạo bởi kim loại kết hợp với thực vật, lái hồn đạo ô tô, bọn họ có thể nhìn thấy được cảnh vật ở bên ngoài.
Nhưng nếu so sánh với Thiên La Tinh, kỳ thuật cũng không khác gì nhiều. Chỉ là càng hoàn thiện thêm một chút mà thôi. Toàn bộ Thiên Đấu Thành, cho dù có nhìn từ trên cao, cũng có cảm giác mênh mông không thấy giới hạn vậy.
"Mẹ, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Lam Hiên Vũ hỏi Nam Trừng.
Nam Trừng là người sắp xếp cuộc hành trình lần này, lúc này nàng mỉm cười nói: "Trước tiên chúng ta đi tìm khách sạn ở. Hôm nay nên nghỉ ngơi. Ngày mai bắt đầu đi du ngoạn. Đầu tiên chúng ta sẽ du ngoạn trong Thiên Đấu Thành. Trong thành này có những bảo tàng lưu trữ những di vật của cuộc di dân thời xưa, chúng ta vào đó tham quan một chút. Còn có vài công viên nổi tiếng cũng rất đáng để tới. Sau đó chúng ta lại tới trung tâm thương mại lớn nhất Thiên Đấu Thành mua sắm một ngày.
Lam Tiêu cười khổ nói: "Trung tâm thương mại? Em nên kiếm chế đừng mua đồ nhiều nha!"
Nam Trừng trợn mắt nhìn hắn, "Chưa gì đã đau lòng?"
Lam Tiêu nhún vai, nói: "Anh có đau lòng gì đâu, tiền lương của anh cũng đưa cho em hết, như vậy tính ra đều là tiêu tiền em. Anh chỉ sợ em mua nhiều quá nên đau lòng, khi trở về lại than thở với anh."
Nam Trừng chu miệng nhìn chồng: "Thật vất vả mới có thể đi du lịch một lần, không mua nhiều thì chỉ có thiệt. Hơn nữa, em còn muốn mua cho con trai thật nhiều quần áo. Con trai của chúng ta đẹp trai như vậy! Sau này lớn lên, nhất định sẽ không thua kém Đường Nhạc.
Vừa nói xong, cô cúi đầu nhìn về phía Lam Hiên Vũ đang nắm tay của mình, kinh ngạc nói: "Này, anh có cảm thấy con của chúng ta rất giống Đường Nhạc không! Lúc trước em cũng không để ý lắm, bởi vì màu mắt cùng với màu tóc của hai người không giống nhau. Nhưng mà khuôn mặt, thì lại rất giống nha. Chỉ là con của chúng ta đường nét khuôn mặt nhu hòa hơn một chút, mắt của con mình cũng to hơn một chút nữa."