Hễ có thời gian là Phương Khải sẽ đi giết quái, đối thủ của hắn vẫn là Hunter. Hắn vẫn chỉ sử dụng dao găm để liều mạng với nó.
Đau đớn và cái chết đã dạy cho Phương Khải rất nhiều bài học xương máu. Hắn dùng cách này để phát huy kỹ xảo chiến đấu của Chris tới cực hạn. Khi lựa chọn Chris, hắn sẽ nhận được tất cả tri thức của Chris, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vận dụng thuần thục.
Hiện giờ Phương Khải dùng phương pháp này để học tập kỹ xảo chiến đấu của Chris với tốc độ rất nhanh, đồng thời hắn cũng khắc sâu các chiêu thức của Hunter.
Buổi chiều Vương béo tới. Thấy cậu ta nhảy chân sáo, mặt mày hớn hở, Phương Khải không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ha ha! Này Khải Tử, cậu thử đoán xem hôm nay tôi thi đỗ hay không?"
Phương Khải bật cười đáp:
"Trên mặt cậu viết rõ kết quả rồi kìa, còn cần đoán nữa sao?"
Trên mặt Vương Thái có phần lúng túng, nhưng chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cậu ta:
"Không chỉ vượt qua kỳ thi, hơn nữa thành tích rất tốt."
Cậu ta đặt từng viên linh tinh lên trên bàn, tổng cộng mười viên:
"Hôm nay tiếp tục giết Zombie!"
"Cậu kiếm đâu ra nhiều linh tinh vậy?" Phương Khải ngẩn người nhìn số linh tinh trên bàn.
Hắn hiểu rất rõ nguồn lực tài chính của Vương béo, tuy rằng quán rượu nhà cậu ta kiếm được nhiều tiền, nhưng đây là linh tinh đó.
Hôm qua đã trả mười mấy viên, hôm nay lại thêm mười viên, hình như hơi nhiều quá rồi!
Vương Thái nhìn Phương Khải, miệng ngoác tới tận mang tai, cười phớ lớ:
"Sau khi thành tích được công bố, ông già trong nhà đã quyết định ủng hộ tôi làm võ giả. Đâu phải là cậu không biết, giá cả những loại thuốc rèn luyện thân thể đều chả phải rẻ rúng gì."
"Cậu dùng tiền rèn luyện thân thể để chơi game?"
"Tất nhiên!"
Vương Thái coi đây là chuyện đương nhiên, nói:
"Chơi game để tăng thực lực lên cũng được mà, nó còn tăng nhanh hơn việc rèn luyện thân thể khổ cực kia nhiều! Tôi đâu có ngu mà đi cầm tiền mua khổ vào thân chứ!"
"…"
Cậu ta nói vậy cũng có lý, không phải chính hắn cũng vậy sao, tăng thực lực lên dựa vào siêu công nghệ của hệ thống, căn bản không hề nghĩ tới việc rèn luyện thân thể.
Nhưng thực lực của hắn hiện giờ đã đạt tới Đoán Thể đỉnh cao.
Vương béo cười khổ một tiếng:
"Này Khải Tử, không thể dàn xếp được hả? Hôm nay ông già trong nhà cao hứng mới cho tôi thêm mấy viên linh tinh, nếu cứ giữ giá tiền này thì e rằng tôi không chơi nổi 6 tiếng 1 ngày. Nhiều nhất cũng chỉ 3, 4 tiếng mà thôi."
Phương Khải nhún vai:
"Không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà tôi cũng không có cách nào cả."
"Đúng là chán chết!"
Cho dù biết Phương Khải chắc chắn sẽ trả lời như vậy nhưng Vương Thái vẫn thấy buồn bực.
Nhưng dù gì hôm nay cũng được chơi 5 tiếng, Vương Thái không thể kìm nén sự sung sướng này thêm nữa, bắt đầu bật máy cày game.
***
Phương Khải điên cuồng chém giết với Hunter trong game, làm quen với phong cách tấn công máu lạnh của Hunter. Đồng thời hắn cũng không ngừng hấp thu phong cách chiến đấu ngắn gọn, linh hoạt của Chris.
Tuy rằng hiện giờ không có nhiều khách vào quán, nhưng tóm lại là vẫn có.
Kỳ thi của học phủ Lăng Vân đã sắp kết thúc, những người tới thi sớm giống Vương béo đều đã làm xong những thủ tục nhập học và đủ những chuyện lặt vặt khác.
***
"Tại sao lại như vậy chứ… Tại sao lại vào chính lúc này!"
Một cô gái mười tám mười chín tuổi, mặc bộ đồ tím rất đẹp cau mày rời khỏi học phủ Lăng Vân.
Từ Tử Hinh cảm thấy mình muốn phát điên. Kế hoạch của cô là dựa vào tháp võ công của học phủ Lăng Vân để tu luyện tới cảnh giới Võ Sư hậu kỳ trước khi bảng xếp hạng Lăng Vân công bố, nhờ đó có được thành tích tốt nhất.
Nào biết cô lại gặp phải bình cảnh bất kể cố gắng tu luyện như nào cũng không thể đột phá lên cảnh giới Võ Sư hậu kỳ. Giờ thì hay rồi, dùng hết số thời gian tu luyện tích góp bao lâu, nhưng tu vi của cô vẫn không chút thay đổi.
"Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?"
Cô sốt sắng trong lòng nhưng cũng không tìm ra biện pháp nào tốt.
Cô đi dạo không mục đích trong thành, vốn định giải tỏa áp lực trong lòng nhưng dần cảm thấy thất vọng:
"Thành Cửu Hoa tuy lớn nhưng không có thứ gì hay ho, mấy năm rồi vẫn hệt như trước."
Thành Cửu Hoa này đúng là không có chỗ nào chơi vui cả. Cô là một học sinh nữ, không thể tới mấy chỗ vui chơi của đám đàn ông được, cùng lắm cũng chỉ tới mấy quán ăn vặt, sau đó đi dạo loanh quanh trong thành.
Nhiều năm đều như vậy, thật nhàm chán quá đi mà!
Đúng lúc này, hai chữ "Khởi Nguyên" đập vào mắt cô.
"Sao trước đây mình chưa từng thấy cửa hàng này?"
Cô hơi nghi hoặc, hơn nữa quán này đặt cái tên ngông cuồng quá thể.
"Khởi Nguyên" chính là khởi nguồn của vạn vật, vậy mà có người dám dùng hai chữ này đặt tên cho quán?
Cô tò mò muốn xem chủ quán là ai mà to gan tới vậy.
Từ Tử Hinh đẩy cửa đi vào, trong quán rất sạch sẽ ngăn nắp, có đặt bốn chiếc máy kỳ lạ, ba người con trai đang ngồi trước máy, không hiểu họ đang làm gì.
"Ai là chủ quán vậy?" Cô lên tiếng hỏi.
Thấy có khách hàng đi vào, Phương Khải chỉ có thể tạm dừng chơi game. Vừa quay lại, hắn nhìn thấy một cô gái mặc đồ tím, mắt ngọc mày ngài, tự nhiên trang nhã, quả là một người đẹp hiếm thấy.
Từ Tử Hinh còn chưa kịp mở miệng thì Phương Khải đã biết cô muốn hỏi gì:
"Có phải cô muốn hỏi quán tôi kinh doanh gì không?"
Cô đáp: "Đương nhiên, có điều quán của anh không lớn nhưng dám lấy cái tên này, không sợ cây to đón gió lớn sao?"
Phương Khải cầm một cục phấn, viết thêm hai câu trên tấm bảng đen:
Quán này kinh doanh gì?
Chơi trò chơi trên máy?
Trò chơi gì?
Vui lòng quan sát những khách hàng khác.
Cô nhìn thấy hai hàng chữ này, tò mò hỏi:
"Trò chơi?"
Cô cảm thấy buồn cười. Cô ở thành Cửu Hoa đã nhiều năm nhưng chưa từng gặp chuyện kỳ lạ giống vậy, trong gian phòng bé xíu này thì chơi được trò gì cơ chứ?
"Hẳn là đủ rồi."
Phương Khải viết xong mấy chữ rồi phủi bụi phấn dính trên tay:
"Sao phải sợ cây to đón gió lớn chứ? Nếu như không có đủ thực lực, chỉ e tôi dùng cái tên này chưa được mấy ngày đã có người tới đập phá."
Phương Khải thờ ơ đáp:
"Có điều không vị khách nào rời khỏi nơi đây lại muốn đập phá biển hiệu của quán cả."
"Anh rất mạnh miệng đó!"
Từ Tử Hinh có phần kinh ngạc, chủ quán rất tự tin. Cô đưa mắt nhìn về phía tấm bảng đen:
"Giá cả không hề rẻ."
"Không, giá cả như vậy đã rất rẻ, nếu không tin thì cô cứ hỏi bọn họ."
Phương Khải cười nói.
"Giá cả nơi đây rất rẻ." Lương Thạch đã tắt máy. Sau khi nhận ra tu vi của mình tăng lên, Lương Thạch nào còn đắn đo chuyện giá cả gì nữa, thậm chí gã còn cảm thấy giá cả ở đây đã rất thấp. Gã đang định rời khỏi quán thì thấy Phương Khải đang chỉ về phía mình nên thuận miệng trả lời một câu.
Sau đó Lương Thạch nhìn về phía Từ Tử Hinh, nhắc nhở:
"Cô cũng là võ giả? Tôi chỉ có thể nói cho cô biết nơi này vô cùng thần kỳ, giá cả hai viên linh tinh một tiếng đã rất rẻ mạt."
"Thật sao?"
Từ Tử Hinh cười cười, không tỏ ý kiến gì, hiển nhiên là không tin lời Lương Thạch. Cô nghi ngờ quan sát hai người.
7 viên linh tinh không phải một con số nhỏ, võ giả bình thường không thể trả nổi số tiền kia. Cho dù là những võ giả túi tiền rủng rỉnh cũng không thể tùy tiện ném tiền qua cửa sổ được.
Cô đi tới phía sau Vương Thái, nhìn Chris đang được Vương Thái điều khiển đi thám hiểm khắp nơi, nhíu mày hỏi:
"Đây là gì?"
"Cô được tự mình tham gia một chiến dịch trong đó."
Lương Thạch vẫn cảm thấy thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ nơi đây là quán cô hồn, bởi vậy khi Phương Khải còn chưa giải thích thì gã đã làm thay:
"Cô sẽ tự điều khiển nhân vật đó vượt qua chiến dịch này. Nếu như cô không tin thì có thể tự mình trải nghiệm thử, sau đó cô sẽ hiểu tại sao Lương mỗ lại nói giá cả nơi đây rất rẻ."
Nào ngờ Từ Tử Hinh không hề lọt tai những lời gã nói, trái lại càng thêm nghi ngờ. Lương Thạch cảm thấy cô gái này nghĩ mình là chim mồi được Phương Khải thuê về, đành cười khổ một tiếng ôm quyền chào Phương Khải:
"Tôi không lắm miệng thêm nữa, tránh cho cô ấy nghi ngờ tôi có ý đồ riêng."
Phương Khải nhún vai một cái, chỉ vào tấm bảng đen:
"Nếu như cô cảm thấy quá đắt thì có thể rời khỏi, nhưng chưa từng thử thì chớ có nói tôi lừa đảo."
Từ Từ Hinh cười giận:
"Muốn dùng phép khích tướng để lừa tôi mắc câu hả?"
Phương Khải khoát tay áo, bỏ mặc cô ta, quay về chỗ cũ tiếp tục cày game.
"Anh có ý gì?" Từ Tử Hinh sững ra.
"Cô thích làm gì thì làm."
Phương Khải đáp không cảm xúc. Hắn không phải kiểu người thích nói những lời cay nghiệt, làm vậy là một cách đuổi khách trong hòa bình.
"Anh…"
Từ Tử Hinh cười giận dữ, cô từng gặp nhiều ông chủ kiêu ngạo nhưng chưa từng gặp ai kiêu ngạo tới mức như vậy!
"Tốt! Tốt! Rất tốt!"
Cô tức điên, nói:
"Vậy để tôi thử xem có lợi hại như lời người khi nãy nói hay không!"
Phương Khải thấy đây là một em gái xinh đẹp, tốt bụng hỏi thêm một câu:
"Cô có sợ quỷ không?"
"Anh có ý gì?"
Từ Tử Hinh không hiểu sao Phương Khải lại đột ngột hỏi vậy.
Phương Khải chỉ vào màn hình của Vương béo, lúc này cậu ta đang đối phó với hai con Zombie.
Phương Khải đáp:
"Bên trong nơi này có rất nhiều những con quái vật giống vậy, nếu cô sợ thì tốt hơn hết đừng nên chơi."
Từ Tử Hinh nhìn qua, gương mặt thối rữa, toàn thân máu me của Zombie quả thực rất đáng sợ, nhưng thứ này ở trong cái hộp kia, không cắn được mình, có gì đáng sợ cơ chứ?
Cô cười lạnh một tiếng:
"Thứ này có gì đáng sợ chứ? Không phải là anh sợ, không dám cho tôi thử đó chứ?"
"Không sợ thì tốt!"
Phương Khải bắt đầu hướng dẫn cô cách vào game.
Nhưng không bao lâu sau, một tiếng thét chói tai truyền vào trong tai Phương Khải:
"Sao tôi lại tiến vào trong nơi này?"
Xung quanh một màu đen kịt, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở. Hơn nữa chuyện đột ngột tiến vào một thế giới xa lạ khác giống như khi đang thưởng thức một bức tranh thì nhận ra mình đã tiến vào trong bức tranh đó vậy, chuyện này quá quỷ dị!
Phương Khải trả lời:
"Tôi nhớ trên tấm bảng có hướng dẫn cách thoát khỏi đó."
"Cách thoát khỏi?"
Cô suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại câu nói viết trên bảng đen.
Cô lập tức thoát ra khỏi trò chơi rồi hỏi:
"Ý anh là tôi phải đi chiến đấu với đám quái vật trong đó?"
"Không phải cô nói mình không sợ sao?" Phương Khải nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Dù gì cô cũng là thiên tài của học viện Lăng Vân, thế mà giờ lại bị một tên chủ quán bình thường khinh bỉ? Từ Từ Hinh cả giận, vội nói:
"Ai sợ chứ? Chỉ là giết mấy con quái thú mà thôi! Tôi còn đang sợ không có chỗ đánh đấm thoải mái đây!"
"Yên tâm, dù chết cả trăm ngàn lần bên trong thì cô cũng không bị ảnh hưởng gì đâu, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi." Phương Khải nhắc nhở.
"Thật… thật sao?"
Lúc này Từ Tử Hinh mới yên tâm hơn một chút. Khi nãy mọi thứ quá chân thật khiến cô cho rằng đây là một thế giới thật sự.
"Tất nhiên rồi, nếu không phải vậy thì cứ vài ngày sẽ có người chết trong quán tôi hả?" Phương Khải đáp.
Đúng lúc này cô thấy nhân vật của Vương Thái chết, sau đó cậu ta thoát khỏi game rồi vào lại một lần nữa, không hề gặp phải chuyện gì.
"Quả nhiên là vậy."
Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây đúng là một trò chơi!
Tuy rằng không biết nó từ đâu tới nhưng đây là một thế giới có người tu chân tồn tại, thủ đoạn của những người này rất cao siêu, người bình thường sao có thể hiểu được chứ?
Cô vội vàng làm theo hướng dẫn của Phương Khải, tiến vào trong game.
Rất nhanh đã tới phần lựa chọn nhân vật:
1. Lựa chọn Jill.
2. Tôi cũng là thành viên bộ đội đặc chủng, được cử tới đây điều tra, lập tức tới tập trung với đội Alpha.
"Hóa ra chỉ có người chơi nữ mới được điều khiển Jill."
Phương Khải lập tức hiểu ra. Trong phiên bản gốc, người chơi có thể chọn Chris hoặc Jill tùy theo sở thích, nhưng trong phiên bản được hệ thống làm lại thì không có chức năng này, hóa ra hệ thống đã phân chia giới tính người chơi.
Khác với Chris chỉ có dao găm, ngay từ khi bắt đầu Jill đã có súng. Nếu cô chọn Jill thì sẽ nhận được những kiến thức về súng ống của Jill.
Đồng thời Từ Tử Hinh phát hiện mình không thể sử dụng được võ khí trên người.
Võ khí chính là khí của võ giả, sau khi đột phá Đoán Thể đỉnh cao trở thành võ giả chính thức mới khống chế được khí, đây cũng là tiêu chuẩn để đánh giá một người đã trở thành võ giả chính thức hay chưa.
Có điều hiện giờ cô chỉ muốn giải trí, không quan tâm tới chuyện có thể sử dụng võ khí hay không. Cô nhìn khẩu súng lục trong tay, cho dù không biết sử dụng thứ này, nhưng sau khi lựa chọn Jill cô đã biết thứ này dùng để làm gì, do đó cô cũng không hề cảm thấy đáng sợ.
Cô bắt đầu khám phá tòa biệt thự này.
Ánh sáng trên hành lang leo lét, cô vừa đi qua một chỗ rẽ thì phát hiện một người đang ngồi xổm phía trước chỗ rẽ.
"Đó có phải là đội viên tiểu đội bị mất tích không?"
Cô mừng rơn:
"Không ngờ mình có thể nhanh chóng tìm được một đội viên như vậy, trò chơi này đơn giản quá!"
Cô vội vàng đi tới vỗ bả vai "người đội viên" kia:
"Tôi tới đây cứu anh, mau đi với tôi."
Đúng lúc này cô thấy "người đội viên" kia chậm rãi xoay đầu lại, gương mặt thối rữa trắng bệch hiện lên ở trước mặt, trên miệng còn dính đầy máu và thịt vụn.
Nếu như Từ Tử Hinh có chuẩn bị tâm lý thì còn tốt, nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, khi đang cho rằng đó là một người còn sống thì một gương mặt thối rữa đột ngột hiện lên trước mặt, cho dù là ai cũng phải sợ khiếp vía.
"A…"
Từ Tử Hinh vừa mạnh miệng lập tức sợ hết hồn, mặt mũi tái nhợt, vội vàng chạy ngược về.
"Không phải cô nói mình không sợ sao?" Phương Khải cười nói.
Lúc này Từ Tử Hinh mới nhớ ra, chẳng phải khi trước chính cô còn cảm thấy thứ quái vật này không hề lợi hại sao?
Thế là cô dừng chân, hừ lạnh một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Ai nói tôi sợ chứ?"
Cô thấy tốc độ của Zombie không hề nhanh, càng thêm khẳng định con quái vật này là hạng tốt mã dẻ cùi, chỉ có bề ngoài đáng sợ mà thôi, lập tức bóp cò bắn mấy phát về phía Zombie.
Zombie chịu nhiều thương tổn, ngã xuống đất.
Lúc này cô mới đắc ý nói:
"Anh xem đi, thứ này có gì đáng sợ đâu?"
Cô đi lên phía trước, đá mạnh mấy cái lên người con Zombie.
Từ Tử Hinh hành hạ xác con Zombie, dường như muốn trút hết cơn giận và sự bất mãn khi bị thứ quái vật yếu như sên này dọa sợ, cô lên giọng mắng chửi:
"Mày có giỏi thì đứng lên dọa bà tiếp coi?"