Ngẫm lại thì tốt xấu gì mình cũng là thiên tài của học phủ Lăng Vân, sao có thể bị thứ này dọa được?
Nhưng lời còn chưa dứt, con Zombie dưới chân đột nhiên mở mắt ra, đưa tay tóm chặt cổ chân cô.
"Áááááá…"
Chết rồi sống lại ư? Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này!
Ai mà ngờ thứ quái quỷ này đột ngột sống lại được chứ?
Từ Tử Hinh mất thăng bằng ngã xuống đất, hai chân ra sức đá mạnh muốn đạp con Zombie văng ra. Nhưng không ngờ con Zombie này quá khỏe khiến cô mãi không thể giãy ra được. Từ Tử Hinh cuống cuồng nổ súng, nhưng không những không đẩy lùi được con Zombie mà còn khiến nó phát điên, cắn mạnh lên cổ chân của cô.
Giờ thì Từ Tử Hinh thực sự cảm thấy sợ hãi!
Không thể vì vậy mà nhận định Từ Tử Hinh là người nhát gan. Đừng nói là một cô gái chưa trải qua nhiều chuyện máu tanh, cho dù là bộ đội đặc chủng trải qua trăm trận chiến khi gặp phải chuyện này cũng sẽ giật mình hoảng hốt thôi, thực tế đã chứng minh điều này.
Sao không thể đánh chết nó được vậy?
Thứ này quá kinh khủng! Không ngờ trước đây mình còn cho rằng nó rất kém cỏi.
"Chẳng lẽ mình sẽ bị con quái vật này ăn thịt?"
Từ Tử Hinh cắn chặt hàm răng trắng như ngọc trai, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cô, thậm chí cô đã cảm nhận được cái chết đang gần kề.
Đều do mình thiếu cẩn thận.
"Dùng súng bắn vỡ đầu nó."
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai.
"Hả?"
Từ Tử Hinh sững người, ngay khi Zombie đang vồ tới định cắn lên chân cô, cô vội vàng nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Mấy phát súng liên tiếp vang lên, tất cả viên đạn đều bắn trúng đầu Zombie.
Thân thể con Zombie cứng ngắc, nó kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
"Chính vì vậy nên tôi mới nói, con gái không nên chơi mấy trò bạo lực máu me thế này thì tốt hơn, có câu sinh sự thì sự mới sinh…"
Ông chủ Phương là người điềm tĩnh và đứng đắn, ít nhất rất giống với hệ thống ở điểm này.
Từ Tử Hinh thoát khỏi chế độ thực tế ảo, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Khải đang ngồi ở chiếc máy tính bên cạnh. Phương Khải không thèm để ý chút nào, mắt nhìn thẳng Từ Tử Hinh, đồng thời nghiêm túc nói một câu:
"Không cần phải cảm ơn!"
"???"
Lại còn mặt dày nói không cần phải cảm ơn? Da mặt vị chủ quán này có thể sánh ngang tường thành.
Từ Tử Hinh vừa tức vừa buồn cười lườm nguýt hắn một cái.
Cho dù vừa rồi cô cũng cảm kích hắn một chút, nhưng nguyên do của tất cả mọi chuyện chẳng phải là vì chơi trò chết tiệt này của hắn hay sao?
Nghĩ tới đây, Từ Tử Hinh trừng mắt lườm Phương Khải.
Phương Khải nhún vai, tỏ ý mình vô tội.
Từ Tử Hinh thầm nghĩ không phải chính cô đang than phiền trong thành Cửu Hoa không có trò tiêu khiển nào khiến mình cảm thấy thú vị hay sao?
Tuy trò chơi này khá kinh khủng, nhưng hiện giờ cô đã biết cách đối phó với thứ quái vật kia, vì thế không còn thấy nó quá đáng sợ nữa, giờ nghĩ lại còn thấy rất kích thích.
Hơn nữa, sau trận chiến căng thẳng khi nãy, cô cảm thấy bình cảnh của bản thân đã buông lỏng một chút.
Chuyện này khiến Từ Tử Hinh vô cùng khiếp sợ. Nên nhớ chính cô đã trả giá rất lớn để có thể khổ tu nhiều ngày trong tháp võ công của học phủ Lăng Vân nhưng vẫn không hề có dấu hiệu đột phá, nào ngờ chỉ chơi trò chơi một lúc mà bình cảnh đã có dấu hiệu thả lỏng.
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Thấy Phương Khải không nói gì tiếp tục chơi trò chơi, cô cũng vội vàng vào lại, tiếp tục hành trình thám hiểm Resident Evil. Cô muốn xác nhận lại cảm giác bình cảnh buông lỏng của mình là thật hay chỉ là ảo giác.
Cô thấy trò chơi này giống như là một kho báu khổng lồ đang chờ mình tới khai quật.
Dựa vào phương pháp bắn vỡ đầu của Phương Khải, cô liên tục giết chết mấy con Zombie, cảm giác sợ hãi lúc ban đầu dần tan biến. Thay vào đó là cảm giác sung sướng khi giết chết được Zombie và hồi hộp kích thích khi thám hiểm một vùng đất xa lạ.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới trên thế giới này có cách thức phiêu lưu mạo hiểm kích thích giống vậy.
Trò chơi này quả thực là một siêu phẩm vượt thời đại!
Điều quan trọng nhất chính là, nó không chỉ đơn giản là một trò chơi mạo hiểm đầy kích thích mà nội dung cốt truyện của nó cũng khiến cô cảm thấy hứng thú vô cùng.
"Kết thúc cuối cùng của mình trong trò chơi này sẽ thế nào? Liệu mình có tìm được đồng đội không?"
Nội dung cốt truyện của Resident Evil 1 rất đơn giản và dễ hiểu. Đây là một nhiệm vụ tìm kiếm cứu trợ, người chơi sẽ đóng vai người tìm kiếm để có thể dễ dàng hòa mình vào trong nội dung cốt truyện.
Thân là một võ giả trẻ tuổi kiệt xuất, đương nhiên cô sẽ không phải hạng nhát gan. Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu dần tan biến, tâm lý phản nghịch của cô lại trỗi dậy.
Nội dung cốt truyện đơn giản nhưng bị bao trùm trong sương mù dày đặc khiến người ta chú tâm nhập vai vào cốt truyện, đồng thời kích thích khát vọng khám phá trong cô.
Rốt cục có bí mật gì ẩn chứa trong chuyện này? Resident Evil là gì? Những câu hỏi trên khiến người chơi muốn tìm ra lời giải đáp.
Từ Tử Hinh không thể chờ đợi thêm nữa, tiếp tục thăm dò trong trò chơi. Cô đã quên sạch bách chuyện mình từng nghi ngờ Phương Khải là kẻ lừa đảo.
Hiện giờ cô nghĩ rằng mình là Jill.
"Tôi phải tìm ra chân tướng của mọi chuyện!"
"Ông chủ! Mau bật máy!"
Một vài người bên ngoài vội vàng xông vào trong quán, Phương Khải ngoái đầu lại nhìn, lập tức nhận ra mấy gương mặt quen thuộc, chẳng phải đó là Lâm Thiệu và Hứa Lạc hay sao?
"Sao mấy cậu lại tới nữa? Không phải các cậu đã chơi hết 6 tiếng ngày hôm nay rồi sao? Còn tới đây làm gì hả?"
"???"
Mấy người cạn lời, không biết phải trả lời thế nào. Trên đời này có ông chủ nào như vậy không? Hỏi khách hàng sao lại tới quán? Không hoan nghênh khách hàng còn hỏi lý do sao lại tới đây?
Mặt Tống Thanh Phong xụ xuống:
"Mấy lời này của anh là có ý gì vậy chứ?"
"Không phải là tôi chơi!"
Tống Thanh Phong nhường đường, có hai tên công tử từ bên ngoài đi vào. Lâm Thiệu chỉ vào hai người, nói:
"Chúng tôi tới để giới thiệu mấy khách hàng cho anh. Sao hả? Có phải anh nên cân nhắc tới chuyện để chúng tôi chơi thêm vài tiếng hay không?"
"Mấy người nghe tôi nói đã."
Vị công tử mặt dài lên tiếng:
"Cái quán nhỏ như lỗ mũi này thần kỳ như lời mấy người thật sao?"
Cậu ta đánh giá tình hình bên trong quán, thấy nơi này ngoài sạch sẽ ra thì không có điểm gì đặc biệt.
"Cậu nói trò chơi này có thể cho tôi đóng vai nhân vật chính trong tiểu thuyết? Nơi này bé như cái mắt muỗi, chắc gì đủ chỗ cho tôi vung tay múa chân?"
Hai người này nghi ngờ hỏi.
"Rồi các cậu sẽ biết, đến lúc đó đừng có sợ vãi ra quần."
Hiển nhiên Lâm Thiệu và Hứa Lạc có ấn tượng rất sâu sắc, thấp giọng nói ra hai chữ:
"Tu sĩ!"
"Tu sĩ?"
Thấy Lâm Thiệu và Hứa Lạc nói như vậy, hai người càng thêm nghi ngờ hơn, cẩn thận đánh giá lại chủ quán nhưng không hề phát hiện ra hắn có điểm nào giống với một vị tu sĩ.
Vậy câu nói đó có ý gì? Lẽ nào là tạo vật của tu sĩ?
Tạo vật của tu sĩ vô cùng khan hiếm.
Phần lớn pháp khí lưu thông trên thị trường đều là hàng nhái chất lượng kém, tạo vật của tu sĩ chân chính mới là báu vật quý hiếm.
Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều người có thiên phú luyện võ, nhưng hiếm ai có tư chất tu chân.
Thế nên ở bất kỳ nơi nào trên nước Đại Tấn, bất kỳ điều gì có dính dáng tới tu sĩ chân chính đều khiến mọi người phải nhìn nhận với ánh mắt hoàn toàn khác.
"Tôi cá cược với anh Thanh Phong rồi đấy, nếu như tôi giết được một con quái vật gọi là Zombie thì xem như anh ấy thua."
Thiếu niên vóc dáng nhỏ bé hơn nói:
"Cần gì quan tâm nơi này có thần kỳ như vậy thật không, tôi cứ thắng cược cái đã!"
Phương Khải nhìn nhóm người kia mà không khỏi đau đầu vỗ trán, cân nhắc chuyện có nên làm biển cấm trẻ vị thành niên vào quán hay không?
"Tôi cũng vậy! Tôi đã đánh cược với Tống huynh, nếu như tôi giết chết được một con Zombie bất tử, vậy anh ấy sẽ đưa kiếm Hàn Tinh cho tôi." Thiếu niên mặt dài nói.
Mấy người này đều là những thiếu gia nhà giàu, cơ bản đều không quá quan tâm tới tiền bạc. Hai cậu thiếu niên ngồi xuống trước máy tính rồi khởi động game.
Ba người Tống Thanh Phong đứng xem ở phía sau, hướng dẫn hai người cách vào game.
Vừa mới bắt đầu, cả hai đều cảm thấy như chính bản thân đã tiến vào trong trò chơi, điều này lập tức hấp dẫn hai cậu thiếu niên. Nhờ có phần mở đầu, cuối cùng họ đã hiểu thế nào là tự mình đóng vai nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Không ngờ chính mình lại được đóng vai nhân vật chính!
"Tống huynh! Sao anh không sớm nói cho chúng tôi biết có thứ tốt như vậy chứ?"
Hơi thở hai người trở nên gấp gáp, trước đây họ chưa từng trải nghiệm trò chơi nào thần kỳ giống vậy.
Không bao lâu sau, hai người đều đã tiến vào biệt thự. Bầu không khí u ám, ma quái và ánh sáng mờ mờ khiến tòa biệt thự trở nên ngột ngạt khó thở. Hai thiếu niên lần lượt tới chỗ con Zombie "quay đầu cười" đầu tiên.
Con Zombie quay lưng lại khiến người ta nhận lầm thành người may mắn sống sót. Cả hai cậu thiếu niên đều không hẹn mà cùng đi tới muốn hỏi thêm thông tin về tòa biệt thự.
Nhưng khi nó quay đầu lại, một khuôn mặt nát bấy đáng sợ xuất hiện trước mặt hai thiếu niên.
Con Zombie lập tức nhào về phía người chơi.
"A…"
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong quán.
Tuy rằng Tống Thanh Phong đã nhắc nhở hai người hình dáng của Zombie vô cùng đáng sợ, nhưng hai cậu thiếu niên vẫn sợ hết hồn. Một thiếu niên bị Zombie cắn lên cánh tay, chật vật mãi mới chạy thoát, thiếu niên còn lại không bị thương nhưng cũng sợ vãi ra quần.
"Tiểu Bình Tử đã bị loại."
Lâm Thiệu đứng xem sau lưng bật cười, nhìn hai thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình.
Thiếu niên còn lại đã chạy trốn về đại sảnh, nhưng không hề thấy những đội viên khác ban nãy còn ở đại sảnh đâu.
Sau đó, cậu ta chợt phát hiện trên cánh tay xuất hiện một vết cào không dài lắm.
Miệng vết cào đã chuyển thành màu đen, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải vết thương bình thường.
"Xem ra Lý huynh cũng bị loại rồi."
Hứa Lạc thấy hai người chưa đầy năm phút đã lần lượt bị loại thì bật cười ha ha, kết cục của hai người bạn còn thê thảm hơn cả mình. Cậu ta chỉ tay vào hai người, trêu chọc:
"Tôi đã nhắc trước trên móng vuốt của Zombie có độc, nhưng hai người thiếu cẩn thận như vậy thì trách được ai cơ chứ? Nếu như đây không phải là một trò chơi thì giờ hai người nên đi về lo liệu hậu sự là vừa."
Hai người cúi đầu ủ rũ, đáp:
"Ai mà biết được con quái vật kinh khủng đó do loài người biến thành cơ chứ?"
Thiếu niên được gọi là Lý huynh này tên Lý Tịch, thấy nhân vật bị thương không nặng, cậu ta liền hạ quyết tâm:
"Cho dù chết thì tôi cũng phải kéo con quái vật này chôn cùng!"
Dứt lời, cậu ta vung tay hung hãn đánh về phía Zombie.
Bởi vì ôm suy nghĩ liều chết, cậu ta không hề sợ bị lây nhiễm nên không tốn bao lâu đã đánh con Zombie ngã gục xuống đất. Lý Tịch vỗ tay đắc ý:
"Hóa ra con quái vật này chỉ biết mấy trò đánh lén, nào có kinh khủng như lời Tống huynh nói."
Lâm Thiệu và Hứa Lạc nhìn nhau cười. Nếu không đánh vỡ đầu Zombie thì nó sẽ sống lại và nổi cơn điên, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Đúng như dự đoán của mấy người, không bao lâu sau, con Zombie đã đứng dậy, da thịt trên người dần chuyển sang màu đỏ, khuôn mặt càng thêm phần dữ tợn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lý Tịch hoảng hốt hét lên.
Chỉ trong chốc lát, Lý Tịch sức cùng lực kiệt ngã xuống dưới móng vuốt của con Zombie đang nổi điên.
Lúc này Lý Tịch mới quay đầu lại thốt lên:
"Sao có thể như vậy được chứ? Sao tôi không đánh chết được con quái vật này?"