Thực tế không chỉ có Tiêu Ngọc Luật, trong vòng một ngày cũng có vài đoàn tu sĩ tới đây thăm dò. Chỉ là tất cả đều không có ngoại lệ. Những kẻ mò tới đều bị giật toàn thân đen sì, sau đó bị ném ra khỏi cửa.
Chưa từng có chuyện như vậy xảy ra ở thành Cửu Hoa, dường như cũng chưa có nơi nào tập trung đông đảo tu sĩ như vậy.
Còn cảnh tượng lần lượt từng đám tu sĩ toàn thân cháy đen chạy rẽ đất rẽ cát thì hiển nhiên là chưa ai nghe tới chứ đừng nói là nhìn thấy.
Nhất thời, cảnh tượng này bỗng trở thành kỳ quan trong thành Cửu Hoa.
Cũng bởi vậy mà ngày càng hấp dẫn nhiều người chú ý đến.
Chỉ có mình Phương Khải vẫn nhàn nhã nằm trên ghế thái sư, hét lớn:
"Xếp hàng! Quý khách vui lòng xếp hàng! Nếu không xếp hàng sẽ bị nhận định là gây chuyện, bị xử lý theo quy định!"
"Những người tới sau đừng xếp hàng nữa! Hôm nay không đến lượt các vị đâu!"
***
Cửa hàng rèn bên cạnh khác với quán tạp hóa của Phương Khải, có không ít thiết bị, dụng cụ chất đống bên trong. Ngoài ra còn có một căn phòng nhỏ làm nhà kho chứa khoáng thạch, kim loại và các công cụ đã được rèn xong, diện tích đúng là không nhỏ.
Khi gộp cả hai lại, diện tích quán net của Phương Khải lập tức tăng lên gấp mấy lần so với ban đầu.
Cũng chính vì vậy nên lúc trước Phương Khải mới vừa ý với cửa hàng này.
Sau khi đóng cửa, Phương Khải tốn thêm chừng một tiếng để dọn dẹp, sửa sang cửa hàng rèn ở bên cạnh, sau đó mới lên tầng đi ngủ.
Giờ đã là đêm khuya, một khu biệt việt nọ trong thành Cửu Hoa vẫn đang sáng đèn.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn chồng tư liệu dày cộp trên tay, đôi mắt lạnh lùng như có thể khiến sương đông thành tuyết.
"Vì sao không có gì? Sao lại không có chút dấu vết nào cả?"
Sắc mặt cô ngày càng nghiêm nghị hơn:
"Lôi pháp thoắt ẩn thoắt hiện kia cũng chưa từng xuất hiện ở bất kỳ tu sĩ hay thế lực nào?"
Rốt cục thân phận của vị tu sĩ đó là gì?
Sương mù trước mắt ngày càng dày đặc!
Ngày hôm sau.
"Nghe nói loại quái vật Zombie sinh hóa kia truyền từ đây ra? Nó rất đáng sợ hả?"
Giờ vẫn chưa tới thời gian quán net bắt đầu hoạt động nhưng trước cửa quán của Phương Khải đã có chừng mười người đứng chờ.
Đa số bọn họ mặc đồng phục của học phủ Lăng Vân.
Bọn họ đều là những đệ tử nghe nói tới "chuyện ma quái" xảy ra trong vườn hoa. Sau quá trình điều tra, họ phát hiện ra Zombie sinh hóa đến từ "phim điện ảnh" trong cái quán nhỏ này.
Bọn họ quyết định tới đây xem thử một chuyến.
Quách Hùng là đệ tử viện chữ Thiên của học phủ Lăng Vân, là nhóm đệ tử có sức chiến đấu cao nhất trong học phủ. Thực lực của những người nổi trội trong viện chữ Thiên sớm đã vượt xa đạo sư của học phủ nhiều.
"Đáng sợ lắm sao? Làm tôi sợ thử xem nào!"
Hiển nhiên gã vẫn khá coi thường.
Quách Hùng vừa ra ngoài rèn luyện trở về đã nghe được tin tức Zombie xuất hiện, lại thêm có vài đàn em khóa dưới mời mọc, cho nên tiện đường tới đây thử một chuyến.
Hôm nay có thể nói là Phương Khải dậy cực kỳ sớm.
Trải qua một đêm thăng cấp, không biết quán net đã thành như thế nào rồi.
Phương Khải nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu. Vừa nhìn qua là thấy cả lầu một đã thay đổi hoàn toàn.
Những chiếc bàn máy vi tính bằng đá trơn bóng, nặng trịch được xếp thẳng hàng thẳng lối, kéo dài tới tận cuối gian phòng, ở cửa được xếp một quầy hàng lớn, treo trên bức tường phía sau là một tấm bảng đen. Nhờ vậy, bất cứ vị khách nào vừa vào quán cũng đều có thể thấy được những nội dung mới nhất ghi trên bảng.
Ở hàng phía ngoài cùng bên trái của quán, trên vách có bố trí một chiếc tủ âm tường, mặt ngoài được làm bằng kính, để lộ ra những vật phẩm bên trong. Không chỉ là như vậy, Phương Khải còn nhìn thấy một chiếc tủ hình hộp chữ nhật quen thuộc:
"Tủ lạnh?"
Tổng thể không hề xa hoa lộng lẫy, nội thất trong quán sử dụng gỗ và đá phối hợp nhau, khiến khách hàng tới chơi có thể cảm nhận được sự tự nhiên, mộc mạc.
Vách tường đối diện ngã tư được chế tạo bằng kính, nếu như kéo rèm cửa ra, vậy đứng từ ngoài có thể nhìn thấy rõ bố trí bên trong quán.
Cả căn phòng dạng khép kín, trên nóc có bố trí đường ống thông gió, bảo đảm không khí lưu thông.
Đa số thời gian rèm cửa sẽ được kéo xuống, quán net cũng không cần quá sáng, nếu không màn hình máy tính dễ bị lóa do phản quang.
Phần lớn nguồn sáng đều đến từ những chiếc đèn nhỏ như viên bảo thạch màu trắng trên trần nhà, ánh sáng dịu nhẹ, khiến khách hàng không bị chói mắt.
Nhìn từ việc chọn vật liệu, toàn bộ quán net lộ ra vẻ cổ kính, nhưng thiết kế cùng bố cục lại dùng hệ thống tiên tiến hiện đại hóa. Tổng thể mà nói, căn phòng với phong cách đan xen giữa cổ điển và hiện đại như vậy, quả thực chứa đựng sự đặc sắc chưa từng có ở bất kỳ một công trình kiến trúc nào của thế giới này.
Đến mức Phương Khải hết nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn vào trong quán, vô cùng hoài nghi đây có phải là hai thế giới khác nhau hay không.
Đối với người bình thường mà nói, giá trị của thủy tinh khá cao, nhưng đây cũng không phải thứ quý hiếm gì cả.
Ngay cả cửa sổ quán rượu nhà Vương Thái cũng được làm bằng loại lưu ly thuần khiết nhất.
Chỉ có điều chưa từng ai ở thế giới này nghĩ tới việc thiết kế cả mặt tường đều làm từ lưu ly.
Phương Khải nhìn qua, cả quán net có tổng cộng 52 bộ máy vi tính. Hiển nhiên đây là hạn mức tối đa mà hệ thống sắp xếp được, chút không gian còn lại thì được bố trí làm chỗ ngồi và khu vực nghỉ ngơi.
Vài tên võ giả học phủ Lăng Vân cẩn thận gõ nhẹ lên trên mặt tường:
"Chủ quán không sợ bị người ta đập nát sao?"
Đúng lúc này, cửa mở ra, mới là 7h30 phút.
Nói chung, khi quán net có thứ gì mới thì Phương Khải sẽ dậy sớm hơn bình thường một chút. Hôm nay cũng vậy, 52 bộ máy vi tính, cộng thêm tối hôm qua có rất nhiều người xếp hàng chờ tới tối cũng không đến lượt, vậy nên ngày hôm nay hẳn là cũng có thêm không ít khách hàng mới phải.
Nếu cứ tiếp tục như ngày hôm qua, vậy hôm nay hắn sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Phương Khải kinh ngạc nhìn không ít người đã chờ bên ngoài cửa:
"Sao mấy người tới sớm vậy?"
"Cậu là ông chủ tiệm này à?"
Quách Hùng vừa vào cửa đã lập tức nhận ra trong quán tối hơn bên ngoài không ít, vội cảnh giác đưa tay nắm chặt trường đao ở sau lưng, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ bên trong có quái vật thật sao?"
"Ông chủ!"
Một thanh niên mặt dài đột nhiên mở miệng hỏi:
"Quán của anh có Resident Evil đúng không?"
"Có! Phim 3 linh tinh, game 5 linh tinh, ngoài ra tốn thêm 2 linh tinh 1 giờ!"
Phương Khải chỉ lên tấm bảng đen phía sau lưng.
"Đắt vậy sao?"
Thanh niên mặt dài tặc lưỡi nói.
"Đắt lắm hả?"
Phương Khải hỏi ngược lại.
"Được rồi được rồi! Vậy cho tôi thử cái rẻ nhất đi!"
Hắn đặt 5 viên linh tinh lên trên bàn.
Dưới sự hướng dẫn của Phương Khải, không tốn quá nhiều thời gian, hắn ta đã bắt đầu xem phim Resident Evil 1.
"Nơi này thật kỳ lạ! Lẽ nào trong cái bịt mắt (kính thực tế ảo) kia có thứ gì? Đeo nó lên để làm gì vậy? Sao giá lại cao vậy chứ?"
Quách Hùng nhìn xung quanh, thầm nghĩ.
Mấy người khác cũng đứng thành một vòng ở xung quanh, hỏi:
"Sao rồi hả? Anh đã nhìn thấy Zombie sinh hóa rốt cục là thứ gì hay chưa?"
"Cái gì? Mấy người nói loại quái vật kia ở trong cái bịt mắt này?"
Quách Hùng rút đao ra, hô lớn:
"Tránh ra, để anh chém nó!"
"Quách sư huynh mau dừng tay!"
Nghe nói ngày hôm qua Tiêu Ngọc Luật bị ném ra ngoài cửa, mấy người sao dám để Quách Hùng dùng đao trong quán, bèn vội vàng ngăn gã lại:
"Quách sư huynh! Chớ vội ra tay!"
Quách Hùng không hiểu mô tê gì cả, hỏi lại:
"Mấy cậu tìm anh tới không phải là muốn mời giúp một tay sao, ngăn anh lại làm gì?!"
Cả đám lúng túng đáp:
"Tất cả là do bọn em không giải thích rõ ràng cho anh biết, đây là sản phẩm mới ra lò, có thể xem truyện tiểu thuyết, nghe bảo nó rất thần kỳ! Zombie sinh hóa là quái vật ở trong đó! Bọn em mời anh tới đây không phải để giúp đánh đấm gì cả."
Thanh niên mặt dài thản nhiên nói:
"Đúng vậy đó! Là tôi đưa ra đề nghị hôm nay tới đây xem bộ tiểu thuyết kinh dị được đồn thồi dạo gần đây."
"Mấy cậu là trẻ lên ba hả? Xem thứ này? Chẳng lẽ nó có thể nhảy ra ngoài cắn cậu được chắc?"
Quách Hùng khinh thường nói.
"Có người nói có thể như vậy thật!"
Một tên thanh niên tỏ vẻ thần bí nói.
"Vu huynh, sao rồi?"
"Thật thần kỳ! Tôi cảm thấy mình đang ở một thế giới khác, tôi không thể chạm vào bọn họ, nhưng có thể quan sát họ đang làm gì. Quả nhiên đúng là 'xem' tiểu thuyết!" Vu Khoái đang xem Resident Evil thốt lên.
"Đây là phim điện ảnh!" Phương Khải lườm y một cái, đính chính lại.
"Đúng! Đúng! Là phim điện ảnh!"
"Thần kỳ đến như vậy sao?"
Quách Hùng nghe vậy thì sửng sốt, nhìn ngang liếc dọc. Đây chẳng phải chỉ là một chiếc bịt mắt thôi sao?
Cho dù hình dáng có hơi kỳ quái đi nữa, nó cũng vẫn chỉ là chiếc bịt mắt! Cả màn hình trước mặt cũng vậy, không hiểu có công dụng gì.
"Đi! Chúng ta cũng thử nào!"
Mấy người khác cũng không thể chờ đợi được nữa.
Vu Khoái mở miệng nói:
"Quách sư huynh, anh có muốn thử chút không, em mời!"
Nói xong, y không quên bồi thêm một câu:
"Thứ này quá lợi hại rồi! Chẳng trách hôm qua nghe bảo người ta xếp hàng tới tối cũng không đến lượt!"
"Sao có thể để cậu bỏ tiền được? Nếu thật sự thần kỳ như vậy, tôi sẽ điên với mấy người các cậu một lần, tốn 5 viên linh tinh thử một phen!"
Quách Hùng cười khì khì nói.
Mấy người nhanh chóng thanh toán linh tinh, bắt đầu xem phim.
Chẳng mấy chốc đã đến đoạn mở màn.