Ba người bắt đầu vào trạng thái tải dữ liệu, trên màn hình hiện lên mấy chữ "vui lòng chờ". Cả đám nhìn cảnh này mà ngán ngẩm.
"Cậu xem ông chủ chọn gì kìa?"
Có mấy người phát hiện ra Phương Khải cũng đang chơi trò này, hơn nữa hắn ta còn chọn Paladin, một tay cầm kiếm bản rộng, một tay cầm khiên tròn nhỏ.
"Quân đoàn đặc chủng, tôi nghĩ là tương đương với tinh binh. Hừ, anh ta lại chọn nhân vật này, bình dân đúng thực là bình dân!"
Mấy người cười lớn nói.
Mặt Phương Khải xụ xuống:
"Con mẹ nó, tôi chọn nhân vật tủ mà mấy người cũng đâm thọt hả?"
Vì hôm qua đã sắp phá đảo, hôm nay Từ Tử Hinh tới rất sớm, 7h50 cô đã tới trước cửa quán.
"Mở cửa rồi hả?"
Từ Tử Hinh vô cùng kinh ngạc. Điều khiến cô bất ngờ hơn chính là quán net hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
"Không phải là mình đi nhầm đường đó chứ?"
Cô đi vào bên trong quan sát, lập tức thấy Phương Khải đang uống Sprite.
"Có nhầm đâu ta."
Khi đi qua cửa, cô phát hiện ra trên tấm bảng đen có thêm không ít thứ, ví dụ như game mới, còn có cả đồ uống nữa hả?
Tạm thời không đề cập tới trò chơi mới, dù sao thì cô sẽ phá đảo Resident Evil trong ngày hôm nay. Thế nhưng sao trong quán net lại có cả đồ uống?
Cô chỉ lên tấm bảng đen, hỏi:
"Ông chủ, Sprite là gì vậy? Cho tôi một chai đi!"
Phương Khải gật đầu, cầm một chai đưa cho cô.
Ngay sau khi chạm vào thân chai, Từ Tử Hinh co tay lại:
"Đông đá hả?"
"Chỉ mát lạnh mà thôi, không đông cả người vào đâu."
Phương Khải cười nói.
"Vậy để tôi thử chút!"
Từ Tử Hinh rất có niềm tin vào Phương Khải, hơn nữa bản thân cô ưa thích những món ăn mới lạ, vậy nên lập tức vứt bỏ ý nghĩ đến chuyện phá đảo Resident Evil, nếm thử đồ uống của quán net trước.
"Đồ uống ướp lạnh?"
Mấy người An Thành nhìn nhau. Mấy ngày nay bắt đầu nóng nực, đúng là thời điểm nên uống đồ lạnh.
"Nói ra thì đúng là cũng buồn cười, cái quán nhỏ xíu này còn học đòi người khác bán đồ uống. Chuyện chuyên nghiệp thế này cứ giao cho những cửa hàng chuyên bán đồ uống làm thì tốt hơn!"
An Thành thấy vậy cười lớn.
Phương Khải thấy cậu ta lại đâm chọc, không vui nhún vai nói:
"Mua thì mua chả mua thì thôi."
"Nhắc cho mà còn thái độ hả?"
Độ Xa ngồi bên cạnh cũng nghĩ giống bạn mình. Chỉ là một quán nhỏ chơi game thôi mà, không phải là Thanh Phong Minh Nguyệt Các. Cho dù game ở đây thu phí cao nhưng ít nhất nó còn có điểm đặc biệt, đồ uống không phải là sở trường của quán, sao lại bán đắt như vậy chứ?
"Đồ uống của anh giúp tu vi tăng cao à? Có thể tăng lên mấy phần thế?"
Phương Khải lắc đầu nói:
"Không thể."
Thanh niên phát quan bạc cười khẩy nói:
"Chẳng lẽ đồ uống của anh giúp tăng ngộ tính lên? Hay là giúp chữa bệnh kín?"
Phương Khải vẫn lắc đầu:
"Cũng không thể!"
Thanh niên đeo phát quan bạc đột nhiên vỗ bàn một cái, vẻ mặt lạnh lùng:
"Cái tên chủ quán nhà anh to gan thật! Thế này không được, thế kia cũng không được. Một bình nước đái ngựa mà cũng dám bán cao như vậy à?"
Phương Khải lắc đầu, mặt không chút cảm xúc:
"Đồ uống của tôi ngon!"
"Ngon được đến đâu? Chẳng lẽ còn ngon hơn cả rượu Ngọc Lộ của Thanh Phong Minh Nguyệt Các?"
Bộ Xa khinh thường nói.
An Thành lấy một chiếc hồ lô nhỏ làm bằng ngọc bích ở bên hông xuống, quơ quơ:
"Đúng vậy, có thể so với rượu Ngọc Lộ của tôi không?"
"Ơ! An huynh còn mang theo rượu Ngọc Lộ hả? Đây là loại rượu đặc sản ngon có tiếng của Thanh Phong Minh Nguyệt Các đó!"
Tên béo Âu Dương Thừa liếm bờ môi đang khô.
"An huynh, cho tôi một ngụm được chứ?"
Bộ Xa nóng lòng muốn nếm thử.
"Đương nhiên là có phần của mấy người anh em rồi."
Thanh niên bạc nhìn về phía Phương Khải. Tuy rằng quán nhỏ này cũng có điểm đặc biệt, nhưng việc bán đồ uống giá 3 linh tinh khiến cậu ta bất mãn. Vì vậy ánh mắt nhìn Phương Khải của cậu ta hệt như đang nhìn một tên hai lúa chưa từng va vấp sự đời:
"Anh có muốn thử một ngụm không? Sau đó so sánh với đồ uống của anh xem. Còn dám không biết xấu hổ đem đi bán với cái giá 3 linh tinh?"
Khi mọi người đang nói chuyện, Từ Tử Hinh đã cầm ống hút lên, uống một hớp Sprite.
Sau khi uống vào, sắc mặt của cô lập tức thay đổi.
"Sao hả? Tôi nói đúng chứ?"
An Thành cười nhạo một tiếng:
"Cô là người nhà họ Từ đúng không? Hổ tướng Từ gia trấn thủ biên cương, cũng được xem như uy danh hiển hách, cô uống thứ này không sợ hạ thấp thân phận hay sao?"
"Không!"
Đôi mắt đẹp của Từ Tử Hinh cong thành một vầng trăng khuyết. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được nếm món đồ uống nào ngon như thế. Chất lỏng trong veo ngọt lạnh rót vào cổ, vô số bọt khí nhảy lên trong miệng, giống như đã mở ngàn vạn nụ vị giác trên đầu lưỡi ra! Vị giác dường như được phóng đại gấp mấy trăm lần, khiến người uống cảm nhận rõ vị ngon mà không thứ đồ uống nào khác có được!
Uống vào một ngụm liền có cảm giác như được tắm nước lạnh đầy khoan khoái trong ngày hè nóng nực, toàn bộ lỗ chân lông trên người dường như đều toát ra một luồng khí mát mẻ!
"Sảng khoái quá!"
Trên mặt Từ Tử Hinh tràn ngập vẻ hạnh phúc, la lớn.
"Sảng khoái?"
Mấy người Âu Dương Thừa không hiểu nổi, vỗ bàn:
"Tôi thấy cô cũng là người có chút thân phận, sao lại giúp đỡ chủ quán đóng kịch lừa chúng tôi hả?"
An Thành hừ lạnh một tiếng:
"Dám lừa bản thiếu gia, cô có biết Từ gia không thể gánh nổi hậu quả không?"
"Lừa các anh gì chứ?"
Đúng lúc này Tống Thanh Phong đi vào:
"Cửa hàng của ông chủ Phương một ngày thu mấy trăm linh tinh, cần giở trò lừa ba viên linh tinh của mấy anh hay sao?"
"Ặc…"
Cả ba đều nghẹn họng.
Tống Thanh Phong lấy linh tinh ra, đặt lên bàn:
"Khó có dịp ông chủ tung ra thứ mới, cho chúng tôi mỗi người một chai đi."
"Được."
Phương Khải lập tức đi lấy ba chai Sprite cho Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu, Hứa Lạc.
Lâm Thiệu cầm trong tay, đánh giá:
"Ồ, chai làm bằng lưu ly, thú vị đó."
Ngay sau đó ba người đều uống một ngụm. Tiếp theo, bọn họ cảm thấy như có một dòng suối mát lạnh chảy từ cổ họng ra khắp toàn thân, dường như mỗi lỗ chân lông đều toát ra một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lâm Thiệu thoải mái, nhìn chai Sprite trong tay:
"Ngon quá! Phê quááááááá! Uống một hớp mát lạnh thấu tim! Tuyệt vời!"
"Giống như được tắm trong nước suối mát lạnh giữa ngày nắng nóng vậy!"
Hứa Lạc không kìm được lại uống thêm một hớp:
"Thứ đồ uống này thật thần kỳ!"
"Tôi cảm thấy như có ngàn vạn bọt khí nhảy lên trong miệng vậy! Thứ đồ uống này quá mới lạ! Quá kích thích!"
Tống Thanh Phong vô cùng vui vẻ giơ ngón tay cái với Phương Khải.
"Cho dù có ngon đi nữa, chẳng lẽ so sánh được với rượu Ngọc Lộ hay sao?"
An Thành nhìn thấy vẻ mặt của mấy người cũng không kìm được, bắt đầu bị dao động, hỏi lại một câu.
"Lẽ nào bản thiếu gia chưa từng uống rượu Ngọc Lộ hay sao? Theo tôi thấy, nếu so với Sprite, nó chỉ như nước đái ngựa thôi! Nước đái ngựa ấy!"
"Nước đái ngựa? Rượu Ngọc Lộ của bản thiếu gia là rượu đặc sản của Thanh Phong Minh Nguyệt Các! Chỉ cần uống một ngụm là ngang với mười ngày tu luyện của người bình thường! Càng không cần nhắc tới mùi vị của nó, tuyệt đối đứng đầu ở Cửu Hoa. Đương kim Thánh thượng khi nam tuần còn tự mình khen loại rượu này."
"3 linh tinh mà thôi, chẳng phải mấy anh thử sẽ biết thứ nào ngon hơn hay sao?"
Tống Thanh Phong chế giễu.
"Chẳng lẽ mấy vị không trả nổi 3 linh tinh hả?"
Âu Dương Thừa ném 9 viên linh tinh cho Phương Khải, nói:
"Vậy chúng tôi sẽ thử một lần! Nếu như mùi vị khiến chúng tôi thỏa mãn thì mọi chuyện đều tốt đẹp, dù đắt hơn nữa cũng được. Nhưng nếu như không…"
Y chỉ vào An Thành đứng bên cạnh:
"Vị này chính là An thiếu thành chủ của thành Cửu Hoa. Nếu như chọc giận cậu ta, cho dù vị tu sĩ sau lưng anh có năng lực ném Hứa Phúc Uy ra ngoài thật. Nhưng nếu muốn chống đỡ lực lượng của cả một tòa thành, tôi khuyên anh tốt nhất nên cân nhắc thật kĩ!"
Mặt Phương Khải không chút cảm xúc, hắn đưa ba chai Sprite cho họ.
An Thành vừa uống xong một hớp, cảm nhận được một dòng nước vô cùng mát lạnh, hỗn hợp với vị chanh thơm ngát. Còn có vô số bọt khí nhảy lên trong miệng, kích thích ngàn vạn nụ vị giác nơi đầu lưỡi, đồng thời kích thích thần kinh toàn thân cậu ta.
An Thành sững sờ:
"Đồ uống của một quán ven đường mà thôi, sao lại ngon như vậy chứ! Sao nó tạo cảm giác kỳ lạ như vậy!"
"Rượu Ngọc Lộ do Vu Đại sư tốn mấy năm mới nghiên cứu ra cách phối chế, sử dụng sương linh hoa ngàn năm và vài chục loại linh dược mới có thể luyện chế thành!"
"Đồ uống ở chỗ này e rằng chỉ làm bằng nước sông bình thường thôi mà!"
Trên mặt Phương Khải hiện vẻ khinh thường:
"Sprite bản đặc biệt của quán tôi lấy nước suối ngầm tầng sâu dưới núi tuyết, đã lọc qua trải qua hàng nghìn năm rèn luyện ở sâu dưới lớp nham thạch, hàng trăm năm tuần hoàn, hấp thu, hòa tan mà thành, là loại nước khoáng núi lửa tinh khiết nhất."
Âu Dương Thừa càng thêm khó hiểu, chỉ vào chai Sprite trên tay:
"Vị ngọt trong đây hẳn là dùng mật ong… Loại này ngoài mật hoa trà ngàn năm được cung cấp riêng cho Thanh Phong Minh Nguyệt Các…"
Phương Khải cắt ngang lời y:
"Mật ong được làm từ phấn một loại linh hoa quý giá là hoa Băng Tâm, có tác dụng an thần, tĩnh tâm…"
"Về phần thứ bọt khí không ngừng nhảy lên trong miệng mấy người nữa, thứ này sử dụng pháp khí nén khí hiện đại, không tiếng ồn hiệu suất cao, loại pháp khí này được sử dụng để nén bọt khí vào trong đồ uống…"
Tất cả mọi người trong quán đều quỳ xuống.
Đồ uống của một quán net được sản xuất kỳ công đến vậy?
Không biết từ khi nào ba người đã uống sạch chai Sprite.
Âu Dương Thừa hào phóng lấy ra chín viên linh tinh:
"Cho mấy người chúng tôi thêm một chai đi."
"Thứ lỗi cho, mỗi người chỉ được mua một chai Sprite một ngày."
Phương Khải uống một hớp Sprite nhỏ, mặt không chút cảm xúc quay về chỗ ngồi của mình.
"Cái gì?"
Chúng tôi đang uống thoải mái, giờ anh lại nói không bán nữa?
Ba người lập tức nổi giận, An Thành xông tới tóm cổ áo của Phương Khải:
"Mỗi ngày anh mang một hòm Sprite đến phủ thành chủ cho bản thiếu gia, bằng không bản thiếu gia sẽ khiến anh đẹp mặt!"
Phương Khải cười nói:
"Tôi đếm tới ba, nếu như anh không buông tay ra, sẽ coi đây là hành vi gây chuyện, tiến hành xử lý."
"An thiếu gia! An thiếu gia!"
Âu Dương Thừa và Bộ Xa vội vàng chạy tới ngăn cản lại:
"Hôm nay chúng ta không dẫn người đến, hảo hán không chịu thiệt trước mắt!"
An Thành không phải kẻ ngốc, cậu ta nhớ tới chuyện của Tiêu Ngọc Luật, thần thái trong mắt liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn buông cổ áo Phương Khải ra.
Có điều vừa nhìn sắc mặt bọn họ là hiểu họ buồn bực tới nhường nào.
"An huynh… Hay là chúng ta uống rượu Ngọc Lộ?"
Bộ Xa đề nghị.
An Thành chửi đổng lên:
"Giờ còn nuốt nổi hay sao! Nước đái ngựa! Cái mùi vị này chính là nước đái ngựa?!"
Đám người Tống Thanh Phong cười khanh khách, nhìn chai Sprite còn một nửa trên tay:
"Tôi sớm biết ông chủ sẽ đặt ra mấy cái quy định khó đỡ này mà!"
"Vào máy! Vào máy!"
Mấy người thanh toán tiền, Phương Khải cười lớn nói:
"Chơi game uống Sprite trong ngày nắng nóng, còn gì tuyệt vời hơn?"
Tống Thanh Phong để lộ ra vẻ mặt thấu hiểu:
"Khi đang chạy trốn, khi đang kẹt lại không tiến lên được, chỉ cần uống một hớp, tĩnh tâm sáng mắt!"