Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 44 - Chương 44: Này bạn, đã nghe nói tới Vinh Quang* chưa?

Chapter 44 - Chương 44: Này bạn, đã nghe nói tới Vinh Quang* chưa?

(*) Vinh Quang (Vinh Diệu): Tựa game online trong truyện Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam.

Nạp Lan Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, là thủ lĩnh tổ chức tình báo của nhà Nạp Lan nhưng y dùng đủ mọi cách vẫn không thể điều tra ra lai lịch của quán net Khởi Nguyên này. Ngoại trừ thông tin tư chất của chủ quán không cao, được sinh ra trong gia đình võ giả bình dân.

Nhưng phần tư liệu này khiến y càng thêm khó hiểu hơn, một người như vậy mà đánh nổi Nạp Lan Cức bị thương nặng?

Kết quả điều tra này khiến bất cứ ai cũng cảm thấy khó tin!

Bởi vậy y muốn tự mình tới gặp ông chủ quán net thần bí ấy một lần.

Vừa đi tới trước cửa quán, y liền phát hiện một bóng đen lén lút tiến vào.

"Hả?"

Y nhận ra bóng đen này khá quen thuộc, vội vã đi vào theo. Lúc này y mới nhận ra:

"Đây chẳng phải là Lam Yên hay sao?"

"Ông chủ!" Lam Yên lấy sáu viên linh tinh ra.

 "Cho tôi hai chai Sprite!"

 "Sprite?"

Nạp Lan Ảnh nghi ngờ không thôi:

"Theo điều tra thì đây là đồ uống độc quyền của nơi này, có điều đồ uống cái quán bình dân này thì ngon đến đâu được? Chẳng lẽ đây là… ám hiệu?"

"Giới hạn một chai một người một ngày!"

Sau đó y thấy Phương Khải trả lời không chút cảm xúc.

"Quả nhiên là ám hiệu!"

Hai mắt Nạp Lan Ảnh híp lại, chỉ là đồ uống của một quán nhỏ mà trả 3 linh tinh cũng không chịu bán, vậy đây chỉ có thể hiểu là ám hiệu mà thôi.

"Xem ra nơi này ẩn giấu rất nhiều bí mật mà mình không biết!"

Nhưng ngay sau đó, y nhìn thấy Lam Yên ngồi xuống, đắc ý uống Sprite với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Lam Yên hưởng thụ dư vị hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nhấp thêm một ngụm nhỏ, năn nỉ:

"Ông chủ… Tiểu thư bị thương mà, anh không thể châm chước một lần, để tôi mang một chai về cho tiểu thư hay sao?"

Phương Khải liếc mắt nhìn Lam Yên:

"Không được, quy định là quy định!"

"Xí, đồ hẹp hòi!"

Lam Yên trừng mắt khinh bỉ với Phương Khải.

Nạp Lan Ảnh nhìn Lam Yên với ánh mắt kinh ngạc, biểu cảm của cô nàng không hề giống như đang giả vờ.

Nhưng vấn đề là:

Đồ uống của một quán nhỏ ven đường ngon vậy thật sao?

Chủ cái quán bé tí mà cũng làm giá thế?

Người của nhà Nạp Lan… mà cũng có lúc phải cầu xin người khác?

Hơn nữa hắn ta còn không đồng ý?

Diễn cũng không cần phải diễn sâu vậy chứ!

Y cảm thấy trí thông minh của mình đã bị khiêu khích một cách nghiêm trọng!

"Đúng rồi."

Vào lúc này y lại thấy Lam Yên lên tiếng:

"Nạp Lan tiểu thư bảo tôi hỏi anh, hôm qua anh nói có cao thủ có thể bắn Nạp Lan Cức không rơi xuống được. Chẳng lẽ còn có vị cao thủ nào tinh thông súng ống hơn cả anh hay sao?"

Nghe đến đây thân thể Nạp Lan Ảnh chấn động. Y giả vờ ngồi nghỉ ngơi, vểnh tai lên chú ý lắng nghe.

Súng ống? Cao thủ? Những từ ấy cho thấy có thể y sẽ nghe được tin tình báo nào đó hữu dụng trong cuộc nói chuyện này.

Ngay vào lúc này, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông mặc trang phục đen, cả khuôn mặt đều khuất sau lớp áo choàng, xuất hiện bên cạnh Nạp Lan Ảnh.

Người đàn ông này yên lặng ngồi bên Nạp Lan Ảnh, giống như đang tập trung tinh thần nghe cuộc đối thoại sắp diễn ra.

Hai người nhìn nhau một chút, dường như nhận ra thân phận của đối phương, nhưng vào lúc này hai người thấy Phương Khải sắp sửa mở miệng, bèn vội vã ngồi yên chờ đợi.

"Cao thủ am hiểu súng ống hơn tôi hả?''

Phương Khải vuốt vuốt cằm. "Này thì có vẻ là không ít đâu."

"Chẳng lẽ bọn họ đều biết kỹ xảo bắn súng hôm qua anh sử dụng hay sao?"

Lam Yên tròn mắt nhìn Phương Khải, mặt hiện vẻ khó tin. Chẳng lẽ loại kỹ xảo này thực ra rất dễ luyện thành hay sao? Vậy sau này chẳng phải bất kỳ một Võ sư nào học được loại kỹ xảo này, vừa lúc trong tay có súng ống là đối phó được với Võ tông hay sao?

Nạp Lan Ảnh và người mặc áo đen bên cạnh y cũng tập trung tinh thần lắng nghe:

"Không lẽ có loại kỹ thuật phối hợp với vũ khí đặc thù là có thể khiến một vị Võ sư phá vỡ được chênh lệch thực lực tuyệt đối, để đối với Võ tông à?"

"Ý cô là áp súng* hả?"

Phương Khải nói:

"Cũng không nhiều người biết loại kỹ xảo này đâu…"

(*) Áp súng: Một loại kỹ xảo cao cấp của Bậc Thầy Pháo Súng trong bộ truyện Toàn Chức Cao Thủ, ý chỉ việc liên tục bắn súng áp giải mục tiêu đến vị trí mình cần.

Phương Khải bắt đầu giải thích về áp súng cho Lam Yên hiểu.

Một canh giờ sau…

***

"Hóa ra loại kỹ xảo sử dụng súng ống kia được gọi là áp súng!"

Trong một khu biệt viện trang nhã nọ, vượt qua bức tường trắng gạch ngói đỏ, dọc theo con đường nhỏ bằng đá vụn dẫn vào nội viện, hai bên là thảm cỏ xanh mượt được chăm sóc cẩn thận, trên đó được trồng hai hàng lê ngay ngắn.

Lá lê xanh tốt chứng tỏ chủ nhân nơi này rất chú ý chăm sóc đến nó.

Tiếp tục đi tới, giọng nói đang truyền đến từ căn phòng hướng Bắc.

Gương mặt Nạp Lan Minh Tuyết vẫn còn tái nhợt, tay cô nâng một bát thuốc, uống một cách ung dung. Hôm qua cô bị thương không nhẹ, hiển nhiên giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Bởi vậy hôm nay mới có chuyện hiếm thấy là cô ở lại trong phòng mà không ra bên ngoài. Cho nên cô chỉ có thể nghe Lam Yên thuật lại:

"Ông chủ nói anh ta không thể thi triển toàn bộ kỹ xảo này. Uy lực thật sự của kỹ thuật này là có thể dùng lực xung kích của súng áp, đánh bật mục tiêu lên không trung rồi áp giải mục tiêu tới bất kỳ nơi nào, cho nên mới gọi là áp súng."

"Trên thế giới này còn có ai am hiểu súng ống hơn cả ông chủ Phương cơ à?"

Nạp Lan Minh Tuyết uống một hớp thuốc nhỏ, dường như vì thuốc đắng nên khẽ nhíu mày:

"Không phải loại vũ khí này chỉ xuất hiện trong game Resident Evil sao?"

"Anh ta nói là có!"

Lam Yên ngồi ở bên giường của Nạp Lan Minh Tuyết, hai tay chống cằm:

"Ví dụ như một vị đại thần tên Diệp Tu, anh ấy là người pháp minh ra đấu pháp này…"

"Đại thần Diệp Tu? Đó là Đại sư dùng súng hả?"

"Không, ông chủ nói vị đại thần đó tinh thông mọi kỹ năng dùng đao, thương, kiếm, trượng… Được mọi người gọi là Đấu thần, đại thần còn tự chế tạo ra một món thần khí tên là ô Thiên Cơ!"

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lam Yên hiện lên vẻ sùng bái.

"Trên đời này có người am hiểu súng ống như vậy sao? Hơn nữa còn được gọi là Đấu thần, am hiểu đao, thương, kiếm, trượng… Có phong hào là thần?" Nạp Lan Minh Tuyết ngẩn người, chợt hiểu ra: "Rõ ràng là anh ta đang bịa chuyện, vậy mà cô cũng tin cho được! Hơn nữa từ cổ chí kim, trong phạm vi nước Đại Tấn nào có xuất hiện loại vũ khí nào kỳ lạ như vậy."

"Là vậy sao? Nhưng ông chủ có kể cho tôi nghe chuyện về đại thần, chắc không phải bịa đâu chứ…"

Lam Yên nghi ngờ hỏi.

"Có phải thật hay không thì tôi nghe là biết. Cô nói đi!"

Nạp Lan Minh Tuyết uống một hớp thuốc.

"Vâng!"

Lam Yên ngẩng lên nhìn trần nhà, nhớ lại câu chuyện Phương Khải kể cho mình. Cô bắt chước ngữ điệu của Phương Khải:

"Này bạn, đã nghe nói tới Vinh Quang bao giờ chưa…"

***

Cùng lúc đó, trong đại điện nhà Nạp Lan.

"Gia chủ."

Nạp Lan Ảnh cung kính quỳ một chân trên mặt đất.

"Gia chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ đó là một quán net tên Khởi Nguyên, trong có hai trò chơi là Resident Evil và Diablo 2. Ngày nào tiểu thư cũng tới đây chơi trò chơi."

"Ngoài ra thuộc hạ còn tra được loại vũ khí ông chủ sử dụng được gọi là súng bắn tên lửa, rất đặc biệt, uy lực khổng lồ. Còn Nạp Lan Cức bị thương nặng là vì ông chủ sử dụng một loại kỹ xảo gọi là áp súng."

Nạp Lan Ảnh thận trọng thuật lại:

"Có người nói loại kỹ xảo cao siêu ấy được đại thần Diệp Tu sáng tạo ra, dành riêng cho loại vũ khí đặc biệt này."

WTF!

"Ừm!"

Nạp Lan Hồng Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần cảm giác suy nghĩ của mình như đã bị rỉ sét, không thể hoạt động bình thường.

Đó là những thứ gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vài năm ít tiếp xúc với bên ngoài mà thế giới đã có nhiều thứ mới lạ như vậy sao?

"Ngoài ra chủ quán còn tiết lộ tới một chút tin tức về vị đại thần tên Diệp Tu kia, nhưng tạm thời thuộc hạ vẫn chưa điều tra rõ đó là thật hay giả."

"Tin tức gì?"

Sắc mặt Nạp Lan Hồng Vũ khẽ thay đổi, ông chưa từng nghe thấy mấy danh từ "áp súng", "súng bắn tên lửa" bao giờ. Những thứ này khiến bất cứ ai cũng cảm thấy khó tin, nhưng nếu như là thực thì…

"Chủ quán nói như sau: Này bạn, đã nghe nói tới Vinh Quang chưa…"

Nạp Lan Ảnh bắt đầu thuật lại nguyên bộ chuyện Toàn Chức Cao Thủ (có thêm mắm muối) mà Phương Khải kể cho Lam Yên.