(*) Trạch: Chỉ những người không ra ngoài, lười ra ngoài trong thời gian dài
"Vậy sao?"
Tuy rằng Phương Khải vẫn có chút do dự, có điều với thể loại tiểu thuyết chuyển thể từ game, nếu như tác giả am hiểu sâu sắc về game, vậy sẽ khiến bộ truyện thu hút hơn:
"Hay là… cứ thử đi! Nếu như cách hành văn của Thanh Thanh cô nương có thể khiến tôi hài lòng, vậy thì tất nhiên là không vấn đề gì."
"Mọi người đang bàn tán chuyện gì mà sôi nổi vậy?"
Đám người Tống Thanh Phong thấy mấy người tụ lại thảo luận sôi nổi, bèn vội vàng đi tới.
"Anh cứ an tâm đi!"
Từ Tử Hinh tựa vào ghế máy tính, thoải mái nhắm mắt lại, khẽ nhếch miệng:
"Chúng tôi đang thảo luận chuyện viết một bộ tiểu thuyết chuyển thể từ game Diablo 2."
"Cái gì? Viết tiểu thuyết Diablo 2!"
Tống Thanh Phong kinh ngạc thốt lên. Nếu so sánh với Resident Evil 1 thì nội dung cốt truyện của Diablo 2 lớn hơn rất nhiều, hơn nữa độ tự do trong game rất cao, mấy người bọn họ rất ít khi chú ý tới phương diện cốt truyện.
Nhưng chuyện này không hề có nghĩa là cốt truyện của Diablo 2 không hấp dẫn, chỉ là trò chơi này quá thu hút nên bọn họ không chú ý đến mà thôi.
Bởi vậy, khi nghe tin có tiểu thuyết sắp ra lò, cả đám cũng cảm thấy hào hứng:
"Khi nào vậy?"
"An huynh…"
Mấy người Bộ Xa đang thảo luận kỹ năng ở bên cạnh cũng phải ngoái đầu lại, chỉ về phía Phương Khải:
"Ông chủ nói Diablo 2 sẽ có phiên bản tiểu thuyết."
"Nội dung cốt truyện Diablo 2 là gì?"
An Thành ngẩn người:
"Mỗi ngày tôi đều chỉ cày trang bị, hình như chưa từng để ý đến chuyện này."
"Thì là mấy thứ kỳ lạ như ác ma với thiên sứ gì đó ấy. Lúc đấy tôi chỉ tập trung chơi game nên không nghe kĩ. Nhưng hình như cũng thú vị lắm, mới mẻ độc đáo đặc sắc hơn những bộ tiểu thuyết đang lưu hành trên thị trường nhiều."
Âu Dương Thừa nói:
"Hay là khi xuất bản chúng ta cũng mua một quyển xem."
"Đi hỏi xem bao giờ nó được xuất bản đã!"
Bộ Xa nói:
"Tôi chỉ biết trước đây Blood Raven là anh hùng, Tristram bị Diablo phá hủy. Còn thì cũng không rõ cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Nói như vậy thì…"
Mấy người đưa mắt nhìn nhau:
"Không phải chứ… Muốn đi coi cái này thật à…"
"Hình như hơi muốn đọc thật…"
Trong mắt bọn họ, mấy thứ như tiểu thuyết truyện ký thực ra chẳng có gì đáng xem cả, chỉ toàn là mấy câu chuyện ảo tượng vớ vẩn!
Nhưng vào lúc này, lần đầu tiên họ cảm thấy có hứng thú với một bộ tiểu thuyết!
***
Trong cung điện nhà Nạp Lan.
Mí mắt Nạp Lan Hồng Vũ khẽ nhích lên:
"Mang về rồi chứ?"
"Thuộc hạ… vô dụng!"
Nạp Lan Ảnh cúi đầu thật thấp.
"Hả?"
Cặp mắt híp lại của Nạp Lan Hồng Vũ để lộ tỏa sự nguy hiểm, ông ta gằn từng chữ:
"Sao lại thế này? Không phải ta đã cho ngươi dẫn Ảnh vệ theo hay sao?"
Không nhắc tới điều này còn tốt, Nạp Lan Hồng Vũ vừa nhắc tới chuyện này, Nạp Lan Ảnh lập tức nhớ tới cảnh tượng Ảnh vệ nhảy Hip-hop trước cửa quán. Gương mặt y dài như cái bơm:
"Đối phương quá cao minh, thuộc hạ căn bản không hề biết hắn ra tay lúc nào, Ảnh vệ đã bị giải quyết sạch, nháy mắt đã bị lôi pháp đánh bại!"
"Lôi pháp?"
Nạp Lan Hồng Vũ chậm rãi nói:
"Lôi pháp của tu sĩ hội tụ sấm sét của đất trời, điềm báo rất rõ ràng. Ngươi nói Ảnh vệ bị lôi pháp đánh bại?"
"Lôi pháp của đối phương…"
Nạp Lan Ảnh cắn răng nói:
"Không hề có điềm báo!"
"Không hề có điềm báo?"
Nạp Lan Hồng Vũ khẽ vuốt chòm râu trắng phau:
"Nói cách khác, chỉ cần dùng linh lực của bản thân hóa thành sét đã có thể giải quyết tất cả Ảnh vệ trong nháy mắt. Tu vi của vị tu sĩ này rất có thể đã vượt qua cảnh giới Thần Hải!"
Nạp Lan Hồng Vũ nhắm hai mắt lại:
"Một tu sĩ như vậy, quả thực không phải kẻ ngươi đối phó nổi. Chuyện lần này, thực ra cũng không trách ngươi được."
"Thuộc hạ…thực hổ thẹn!"
"Chỉ là… từ khi nào có một vị tu sĩ cảnh giới Thần Hải từ nơi khác tới thành Cửu Hoa, mà cả khu vực Giang Nam không hề nhận được tin tức gì?"
Nạp Lan Hồng Vũ lại tự hỏi:
"Người này… không cầu tài phú? Không cầu danh tiếng?"
Với thế lực của nhà Nạp Lan, cho dù khi đó đứng ở thế yếu hơn, nhưng muốn đối phó với một quán nhỏ như vậy cũng không đến mức cần ra tay mới phải.
Tiền tài, danh lợi, có thứ nào không khiến con người ta động lòng?
Nạp Lan Ảnh lắc đầu:
"Về lý mà nói, nơi đó mở cửa làm ăn là để cầu tài, nhưng mọi người đều bảo quán chưa bao giờ làm gì ngoài những chuyện đã quy định, càng không vi phạm quy định của quán. Nếu có khách hàng nào dám vi phạm thì sẽ vĩnh viễn không được tiếp đón."
Nạp Lan Ảnh bất đắc dĩ nói:
"Cũng chính là vì như thế, nên không hề có khoảng trống để du di."
"Ồ?"
Nạp Lan Hồng Vũ có quen biết với một vài cao nhân tính cách lập dị vô cùng. Ví dụ như Lỗ Phu Tử, năm xưa chỉ vì mời y thiết kế nỏ Diệt Tiên, ông cũng đã phải bỏ ra không ít công sức.
Nếu như chủ nhân của nơi đó đúng là một cao nhân có bản lĩnh thì Nạp Lan Hồng Vũ cũng không cảm thấy kỳ lạ gì khi đối phương đặt ra nhiều quy định.
Nạp Lan Hồng Vũ hỏi lại:
"Máy vi tính ở chỗ đó thần kỳ như lời ngươi nói thật sao?"
"Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói quá câu nào!"
Nạp Lan Ảnh nói như đinh đóng cột.
"Nếu như vậy lão phu sẽ tự tới đó, xem rốt cục là thần thánh phương nào!"
Hiện giờ Nạp Lan Hồng Vũ rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Cũng không phải có nguyên nhân sâu xa gì cả, chỉ là ông không còn cảm thấy hứng thú với những chuyện đó mà thôi. Nếu như thứ này có thể khiến ông chú ý tới, vậy ra ngoài một chuyến cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Đương nhiên, nếu như không khiến ông cảm thấy thú vị, vậy chuyện lần này không dễ giải quyết như vậy đâu.
Nạp Lan Ảnh ngẩng đầu lên, để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ:
"Gia chủ, ngài… ngài muốn đích thân tới đó?"
Nạp Lan Hồng Vũ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đây là một ông lão vóc dáng gầy gò, lưng đã hơi còng, râu tóc bạc phơ.
"Cũng tiện dịp này để cho vài kẻ nhìn xem, có phải lão phu đã sắp chết rồi không!"
Khi ông nói đến câu này, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.
Sau lưng Nạp Lan Ảnh túa đầy mồ hôi lạnh.
Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng gọi:
"Phúc lão."
"Có lão hủ."
Từ trong bóng tối phía sau đại điện, một ông lão ăn mặc chỉn chu, áo bào trắng viền vàng, thân hình cao lớn uy mãnh, râu tóc bạc phơ đi ra.
"Chuẩn bị xe."
"Vâng."
"Gia chủ… ngài muốn tới đó thật sao?"
Trong lòng Nạp Lan Ảnh run lên. Vị lão gia chủ này đã mười mấy năm không ra bên ngoài rồi. Vậy mà hôm nay lại tự mình đi ra ngoài vì một quán nhỏ?
Khi y còn đang chần chừ, hai ông lão đã đi ra khỏi đại điện.
***
Nếu so sánh với hội người mới mê cốt truyện như Thẩm Thanh Thanh, sự hiểu biết của Phương Khải về nội dung tình tiết là không ai có thể sánh được.
Phương Khải và Thẩm Thanh Thanh lập kế hoạch viết tiểu thuyết chuyển thể, đa số các vấn đề đều đã đi tới thống nhất. Hắn định để Thẩm Thanh Thanh viết một phần về nội dung Màn 1 (Act 1) trước.
Sau khi kể cho Thẩm Thanh Thanh nghe một phần nội dung cốt truyện xong, mặt trời đã ngả về Tây, là lúc chạng vạng rồi.
Sắc trời dần dần tối đi.
Vệt nắng gay gắt nơi cuối chân trời, giờ cũng đã sắp biến mất hoàn toàn.
Vào lúc này, Phương Khải nhìn thấy một chiếc xe xa hoa được bốn con thú lạ hình dáng giống ngựa, trên trán mọc sừng dừng trước cửa quán.
Đây tuyệt đối không phải giống ngựa bình thường. Chúng chỉ cần đứng yên ở đó thôi cũng đã tỏa ra uy thế khó lòng diễn tả nổi.
"Thú một sừng?"
Phương Khải không nhớ ra tên loại sinh vật này. Có điều con ngựa trước mắt màu đen, không giống với loại sinh vật trong truyền thuyết kia, hơn nữa trong ánh mắt còn tỏa ra sự hung ác.
Yêu thú!
Hơn nữa là yêu thú mạnh mẽ bị thuần phục!
Người đánh xe là một ông lão cao lớn mặc áo bào trắng viền vàng. Ông dừng xe ngựa lại, mở cửa. Lúc này mới thấy một ông lão gầy gò, chống cây gậy màu đen không biết làm từ vật liệu gì chậm rãi bước xuống.
"Nơi Ảnh Tử nói là nói là cửa tiệm này hả?"
Nạp Lan Hồng Vũ đưa mắt quan sát đánh giá. Ngoài phong cách thiết kế khá đặc biệt thì không còn điểm nào thu hút người khác cả.
Phương Khải có chút ngạc nhiên khi thấy hai ông lão đi bên ngoài quán, hắn ngớ người:
"Tuổi cả nắm như vậy rồi mà còn tới quán net chơi game á?"