"Phải chịu phục?"
Phương Khải thản nhiên nhìn y:
"Nếu như tôi không phục thì sao?"
"Không phục?"
Cung Hách cười nhạo một tiếng, vẫy vẫy tay với bên ngoài, lập tức có một đội Thành vệ quân xông vào.
Cung Hách nhìn về phía Nạp Lan Ảnh, thấy y gật đầu đồng ý, lập tức lạnh nhạt nói:
"Nếu như cậu không đồng ý, vậy thì cái quán nhỏ này của cậu, sau này đương nhiên cũng khỏi cần mở nữa."
"Cung Hách!"
Đúng lúc này, người ngồi máy thứ hai dãy gần cửa ra vào đứng dậy. Đó là một thanh niên đầu đội phát quan bạc, ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo.
"Đứa nào ăn gan hùm mật gấu mà dám gọi thẳng tên của Cung gia đây hả?"
Cung Hách quay đầu sang nhìn, khuôn mặt lạnh lẽo sắp đóng băng của An Thành đập vào mắt gã:
"Anh đang làm gì ở đây?"
"Thiếu… thiếu thành chủ?"
Cung Hách chết điếng người. Phải biết rằng hiện giờ gã đang ở một khu vực hẻo lánh, hơn nữa còn chỉ trong một cái quán nhỏ bình dân mà thôi.
Mà vốn dĩ gã cũng chỉ là nhận được lệnh của cấp trên, bảo cùng người trung niên thân phận cao quý này đi mua ít đồ.
Thế mà gã lại gặp phải An Thành ở đây!
Não Cung Hách chưa thể khôi phục lại bình thường:
"Sao… sao người lại ở đây?"
"Chẳng lẽ tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh hả? Cút ra ngoài cho tôi!"
An Thành lạnh lùng nói.
"Cút ra ngoài?"
Cung Hách chỉ vào Nạp Lan Ảnh, lại chỉ vào An Thành, mồ hôi túa đầy mặt. Một người là con trai của người lãnh đạo trực tiếp, một người đại diện cho vị mà chính người lãnh đạo trực tiếp cũng không dám đắc tội. Gã có thể đắc tội với ai được chứ? Không thể! Tuyệt đối không thể đắc tội với bất kỳ ai trong số họ!
"Cung phó thống lĩnh! Nếu thiếu thành chủ đã nói vậy thì cậu ra ngoài trước đi."
Nạp Lan Ảnh cười lớn.
Lúc này An Thành mới quay sang nhìn Nạp Lan Ảnh, trầm giọng nói:
"Ông là ai mà dám tự mình ra lệnh cho Thành vệ quân hả?"
Thành vệ quân có nhiệm vụ quan trọng bảo vệ thành Cửu Hoa, người bình thường tuyệt đối không thể tùy ý điều động được!
Nạp Lan Ảnh bật cười, cởi găng tay da trên cánh tay phải xuống:
"An thiếu thành chủ không cần phải biết tôi là ai cả. Xem ra quán này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài."
Động tác cởi găng tay của y như là một ám hiệu nào đó, ngay khi Thành vệ quân lui ra, cửa tiệm bỗng nhiên bị gió thổi mở rộng. Một cơn gió âm u từ bên ngoài lùa vào.
Bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, tựa như nhiệt độ đột ngột giảm xuống vậy.
Từng bóng đen lướt qua cửa tiến vào bên trong, bầu không khí lạnh lùng, ác liệt mà xơ xác tiêu điều tỏa ra, phủ kín cả quán net.
Dưới ảnh hưởng lớn như vậy, phần lớn người chơi đều thoát game, không kìm được mà nhìn về phía này.
Bọn họ thấy một đội vệ sĩ mặc giáp đen xếp thành hàng ngay ngắn ở cửa quán.
Bọn họ đeo một chiếc mặt nạ đen quỷ quái, trên tay cầm một chiếc nỏ ngoại cỡ, người đứng người quỳ ngồi, chia làm hai hàng chắn ngang cửa quán.
Đầu mũi tên sắc bén hình tam giác trên nỏ lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!
Khi những chiếc nỏ cứng này ngắm thẳng vào trong quán, một luồng khí lạnh lan theo xương sống xông thẳng lên não An Thành.
"Đây… đây là…"
An Thành đột nhiên nhớ tới những ghi chép về loại nỏ lớn này, kinh ngạc thốt lên:
"Đây là nỏ Diệt Tiên!"
Nỏ Diệt Tiên là loại vũ khí giết chóc khủng khiếp từng xuất hiện trong chiến tranh dựng nước Đại Tấn, là một trong số những loại vũ khí đáng sợ nhất chuyên nhằm vào tu sĩ.
Tục truyền dây cung của loại nỏ cứng này được làm bằng gân giao ngàn năm, đầu mỗi mũi tên được chế tạo bằng răng nanh của yêu thú cao cấp. Còn thân nỏ thì được Lỗ Phu Tử, Khí sư đệ nhất Đại Tấn năm xưa tự mình thiết kế. Trước loại nỏ cứng này, pháp khí hộ thể của tu sĩ chẳng khác nào tờ giấy.
Năm đó, khi Tiên Hoàng Võ Đế đang chinh chiến để dựng nước, từng có lần bị gần mười nghìn đại quân tu sĩ phe địch vây ở Tự Vân, Giang Bắc.
Khi đó nhờ có tiểu đội đặc chủng sử dụng loại vũ khí này tập kích, bắn giết quá nửa tu sĩ cấp cao của kẻ địch nên Tiên Hoàng Võ Đế mới phá được vòng vây.
Chiến dịch này cũng chính là trận lấy yếu thắng mạnh cực kỳ kinh điển trong lịch sử dựng nước của Đại Tấn.
Nhưng hiện giờ lại có nhiều nỏ Diệt Tiên cùng xuất hiện như vậy? Đầu óc An Thành hoàn toàn trống rỗng!
Cho dù uy lực của nỏ Diệt Tiên hiện giờ đã không bằng năm đó, nhưng bị nhiều nỏ Diệt Tiên chĩa vào đến thế, cho dù là đám tu sĩ như An Thành cũng phải run cầm cập.
Toàn bộ khu Đông Nam, cho dù An gia là thành chủ cũng không có tư cách được phân phối loại vũ khí này. Mà thế lực dám phân phối loại vũ khí này, chỉ có một!
"Ngài… ngài là…?"
Nếu như An Thành vẫn không đoán ra được thân phận của đối phương, vậy cậu ta còn làm thiếu thành chủ quái gì nữa!
Tục truyền vị thủ lĩnh tiểu đội trang bị nỏ Diệt Tiên năm đó chính là người nhà Nạp Lan…
"Kẻ hèn Nạp Lan Ảnh."
Nạp Lan Ảnh khẽ nói.
Toàn thân An Thành chấn động, bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã đuổi Cung Hách quay về. Sao một tiệm nhỏ như nơi này lại chọc tới sự tồn tại như Nạp Lan Ảnh cơ chứ?
Năm xưa tu vi của Nạp Lan Ảnh đã đạt tới Võ tông bát phẩm, là một thành viên của tiểu đội đáng sợ kia. Đã trải qua nhiều năm như vậy, giờ tu vi của y đã đạt tới cấp độ nào rồi?
Hơn nữa, dù không cần nói thì An Thành cũng hiểu Nạp Lan Ảnh nhận lệnh của ai mới tới đây.
Đừng nói là An Thành, cho dù là cha cậu ta có mặt cũng không dám ho he gì.
Chẳng trách Cung Hách lại chẳng dám ho he gì như vậy, thậm chí còn tỏ vẻ nịnh bợ.
"Hiện giờ đã có thể bàn bạc xem những món pháp khí này bán thế nào hay chưa?"
Nạp Lan Ảnh cười gằn. Mấy năm nay nhà Nạp Lan rất ít khi lộ mặt trước mắt các thế gia khác, nhưng uy danh hiển hách không hề vì vậy mà biến mất.
Phương Khải liếc nhìn An Thành một cái, nói như chuyện này không hề liên quan gì tới mình:
"Ông có thể cất đống đồng nát sắt vụn này đi không? Thứ này khiến khách hàng của tôi sợ hãi."
"Hả?"
Nạp Lan Ảnh đứng hình.
"Bằng không tôi sẽ nhận định ông đang gây chuyện, tiến hành xử lý theo quy định."
Phương Khải nghiêm túc nói.
An Thành: "???"
Âu Dương Thừa: "???"
Bộ Xa: "???"
Không chỉ là bọn họ, tất cả những người đứng trong cửa hàng đều sững sờ!
Nạp Lan Ảnh không phải là con cháu đời hai đời ba giống Tiêu Ngọc Luật. Y là nhân vật thành danh từ mấy trăm năm trước, là người thực sự từng tham dự trận chiến dựng nước.
Bảo người của Nạp Lan Ảnh cất đống "đồng nát sắt vụn" này đi?
Hắn điên rồi hả?
"Tôi biết tu vi của tu sĩ đứng sau nơi này không hề thấp. Người đó giải quyết Hứa Phúc Uy chỉ trong nháy mắt, đúng là một nhân tài."
Nạp Lan Ảnh gật đầu.
"Có điều…"
Y chỉ vào đội Ảnh vệ ở phía sau:
"Cậu có biết giới tu sĩ gọi Ảnh vệ của nhà Nạp Lan là gì không hả?"
"Là tu sĩ sát thủ!"
Y trầm giọng nói.
"Có người gây chuyện!"
Phương Khải xoay người lại, kéo ghế ra, trở về vị trí ngồi khi trước.
Khi thấy Phương Khải làm vậy, Nạp Lan Ảnh còn không hiểu hắn có ý gì.
"Cảm ứng được có nhiều người gây chuyện, khởi động Lôi kiếp!"
Sau đó y nghe thấy tiếng tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai.
Đùng đoàng!
Tất cả mọi người chứng kiến ánh sáng trắng liên tiếp lóe lên ngoài cửa quán.
Trong thời khắc này, bọn họ nhìn thấy một nhóm Ảnh vệ nhảy Hip-hop đồ sộ nhất từ trước tới nay.
Trong khoảnh khắc này, vẻ mặt Nạp Lan Ảnh vô cùng đặc sắc.