"Tủ âm tường?"
Phương Khải nhìn sang chiếc tủ âm tường như giá triển lãm, quả nhiên bên trong xuất hiện một khẩu súng bắn tên lửa nặng nề màu đen.
Khẩu súng bắn tên lửa màu đen này cao chừng nửa người, hình dáng giống một khẩu súng khổng lồ. Hơn nữa khẩu súng này không phải là loại vác vai thường thấy, nó được thiết kế dưới dạng cầm tay, tiện lợi hơn loại vác vai nhiều lần.
"Đây không phải là khẩu súng nhận được sau khi phá đảo Resident Evil 1 trong 3 tiếng sao?"
Phương Khải tặc lưỡi:
"Thứ này mà hệ thống cũng mang ra ngoài đời thật được?"
Tuy rằng khẩu súng bắn tên lửa này tiện mang theo hơn khẩu súng được ném từ trên máy bay trực thăng xuống, nhưng uy lực không hề bị giảm xuống, vẫn chỉ cần một phát là tiêu diệt được Bạo Chúa.
Phương Khải đeo súng bắn tên lửa lên lưng, mở cửa đi ra ngoài.
Mưa càng lúc càng lớn.
"Nạp Lan tiểu thư…"
Một tiếng hét bén nhọn xé ngang bầu trời đêm, Lam Yên hoảng sợ nhìn Nạp Lan Minh Tuyết ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch. Chân tay cô nàng bắt đầu luống cuống.
"Cô đang không hiểu sao người âm thầm bảo vệ cô vì sao vẫn chưa xuất hiện đúng không?"
Tên thủ lĩnh sát thủ lạnh lùng cười giễu:
"Y sẽ không xuất hiện đâu!"
Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết lạnh đi, đây có lẽ là cảnh nguy khốn nhất mà cô gặp phải trong đời.
Cho dù mỗi ngày bình thường ở Nạp Lan gia vẫn như bước trên băng mỏng, nhưng tuyệt đối chưa có một lần bị ép đến bước này.
"Tôi nên nói là cô quá tự tin hay cô quá ngu xuẩn nhỉ? Tiểu thư bé nhỏ của tôi?"
Khi thấy Nạp Lan Minh Tuyết không thể tạo thành uy hiếp gì nữa, tên sát thủ áo đen kia kéo mũ trùm trên đầu xuống. Là một khuôn mặt đàn ông thon gầy, chiếc mũi diều hâu lộ ra:
"Vốn dĩ trước đây hành tung của cô luôn không cố định, đi đến đâu đều sẽ cho người đi trước điều tra rõ ràng, cho dù Đại thiếu gia luôn muốn lấy mạng của cô cũng chưa từng có cơ hội."
"Đại thiếu gia đã dặn dò tôi nhất định phải cảm ơn ông chủ quán net kia một tiếng. Cậu ta có thể khiến người cẩn thận nhất như tiểu thư lộ ra sơ hở… Đúng là cũng chút bản lĩnh đấy!"
Gã chậm rãi giơ thanh đao trong tay lên, đôi mắt toát ra vẻ tàn nhẫn:
"Chỉ tiếc là tiểu thư không có cơ hội nghe được lời cảm ơn này đâu!"
Nạp Lan Minh Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại.
Chính cô hiểu rõ mỗi bước đi của bản thân đều như bước trên băng mỏng, giờ chỉ có thể tự trách mình quá sơ suất!
Cô thở dài một tiếng. Đã tới đường cùng như hiện giờ, cho dù cô bình tĩnh hơn nữa, thông minh hơn đi nữa cũng không nghĩ ra biện pháp phá giải tình thế.
Đúng là mỉa mai!
Nạp Lan Minh Tuyết thầm nghĩ.
Đao phong kèm tiếng gió rít chói tai đánh thẳng tới, ánh đao sáng chói khiến người nhìn khó lòng mở mắt.
Nạp Lan Minh Tuyết cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo vô cùng dày đặc. Có lẽ chỉ ngay sau khoảng khắc này, cô sẽ bị ánh đao kia bổ nát!
Nhưng đúng lúc ấy, cô nghe được tiếng sắt thép va chạm, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Choang!
Hơi thở lạnh lẽo thấu xương kia tan thành mây khói.
Cô mở hai mắt ra, chỉ thấy một chiếc nòng súng khổng lồ đen tuyền đặt trên thanh đao toàn thân lóe lên ánh lạnh.
Nó cướp lại tính mạng cô khỏi tay Tử Thần trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc!
Cô thực sự không nghĩ ra nổi, ai sẽ tới cứu cô vào lúc này.
Giờ đã là đêm muộn. Ở khu bình dân hẻo lánh, cộng thêm trời mưa tầm tã, cho dù lính tuần tra đêm cũng không tới nơi như ở đây, càng không cần nói đến những người khác.
"Ông… ông chủ Phương?"
Lam Yên trợn mắt há mồm nhìn người đang ngăn cản một đao này, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Sao có thể như vậy được? Sao Phương Khải lại ở đây?
Cô thực tình không nghĩ ra lý do gì khiến Phương Khải xuất hiện ở đây, nhưng quả thực là Phương Khải đang đứng trước mặt cô!
"Ai?"
Nạp Lan Cức ngẩn người, nhìn về phía tên to tan dám ngăn cản một đao của mình.
"Bởi vì tiếng mưa quá ồn nên mình không phát hiện ra sao?"
Nạp Lan Cức quan sát người dám ra tay ngăn cản mình. Đó là một thiếu niên tuổi không lớn lắm, tu vi cũng chưa đạt tới cảnh giới Võ sư. Nếu xét trong những người cùng lứa tuổi vậy có thể xem như cậu ta là một thiếu niên nổi bật. Nhưng giờ, khi đứng trước mặt một vị Võ tông, cậu ta chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Khi nãy chẳng qua là giết một kẻ không có sức phản kháng nên gã mới không dùng nhiều lực mà thôi.
"Phương Khải?"
Lam Yên nhìn thấy Phương Khải thì chẳng khác nào người chết đuối vỡ được cọc. Cô yếu ớt ôm lấy tay hắn, khóc lóc van lơn:
"Ông chủ Phương! Xin anh… xin anh cứu Nạp Lan tiểu thư!"
Hiện giờ Lam Yên đang vô cùng hối hận, lúc trước cô nên ngăn cản Nạp Lan Minh Tuyết tới nơi này. Hiện giờ hai người trúng phải bẫy của đối phương, ngay cả quân bài chưa lật của Nạp Lan Minh Tuyết cũng bị phá giải, cô thực tình không nghĩ ra biện pháp nào có thể sống sót được dưới tình cảnh hiện giờ!
Thiên phú của cô tầm thường, chết cũng không tiếc. Nhưng cô cảm thấy với thiên phú của Nạp Lan Minh Tuyết, thực sự không nên chết một cách đầy uất ức như vậy chỉ vì một lần sơ sót!
"Chẳng phải tôi tới cứu hai người đây sao?"
Phương Khải cười nói với Nạp Lan Cức:
"Chúng ta thương lượng một chút đi, anh có thể đổi thời gian giết người được không?"
Phương Khải chỉ vào Nạp Lan Minh Tuyết, trịnh trọng nói:
"Nếu không sau này có tin đồn chơi game ở quán tôi ra về muộn, gặp chuyện trên đường về, kẻ làm ông chủ như tôi chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?"
Nạp Lan Cức ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Sau đó là một tràng cười lạnh không chút kiêng dè.
"Vậy mày là ông chủ của quán net kia hả?"
"Đúng vậy!"
Mặt Phương Khải không chút cảm xúc, hắn gật đầu:
"Không phải vừa nãy anh còn định cảm ơn tôi sao? Thôi thì nể mặt tôi lần này đi!"
"Nể mặt mày?"
Nạp Lan Cức như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Gã đáp lại một cách dữ tợn:
"Mày là cái thá gì cơ chứ? Mày mà cũng xứng để tao nể mặt sao?"
"Đúng là cái kiểu lật lọng làm người ta khó chịu!"
Phương Khải nhún vai, nét mặt không đổi:
"Có điều quán tôi đã dám mở cửa kinh doanh tới đêm muộn, đương nhiên cũng phải bảo đảm an toàn cho khách hàng."
Nạp Lan Minh Tuyết khẽ thở dài một tiếng. Không ngờ vào thời khắc này, người xuất hiện cứu cô lại là Phương Khải.
Cho dù thực lực của Phương Khải không tầm thường, nhưng đối thủ của hắn là Võ tông.
Cho dù hắn mạnh thế nào đi nữa, nhưng chẳng lẽ thực lực của một thiếu niên mười sáu tuổi lại vượt qua Đại võ sư, đạt tới cảnh giới Võ tông hay sao?
"Tuy rằng tôi rất biết ơn anh, nhưng anh không phải là Chris trong Resident Evil, cũng không phải là những nhân vật chính bên trong Diablo. Đừng để tâm tình của bọn họ trong đó ảnh hưởng, những hành vi thiếu lý trí chỉ khiến anh chết uổng mà thôi."
Cô yếu ớt ngồi dưới đất, giọng nói vẫn bình thản như trước.
"Tiểu thư mặt liệt, cộng thêm độc mồm độc miệng là sẽ ế đấy."
Phương Khải chân thành nói:
"Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau ngoài thực tế, nhưng xin cô tin tưởng vào tiệm tôi một lần!"
"Tiểu thư mặt… mặt liệt?"
Lam Yên trợn mắt lên, chớp chớp.
Lại còn… lần đầu tiên đánh nhau ngoài thực tế nữa?
Nói như vậy thì ai có lòng tin vào anh ta cho được? Lam Yên khóc không ra nước mắt.
Nạp Lan Minh Tuyết ngẩn người theo. Mặt liệt?
Phương Khải lấy khẩu súng bắn tên lửa vô hạn ở trên lưng xuống, khoát tay áo với Lam Yên, ra hiệu cho cô ta dẫn Nạp Lan Minh Tuyết lui về phía sau.
"Hả?"
"Giết nó!"
Nạp Lan Cức ra lệnh, tám tên sát thủ xông về phía Phương Khải.
Tám tên sát thủ này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, tám người là một nhóm, hành động như một thể.
Ngay sau đó, Phương Khải bóp cò!
Vèo!
Một quả tên lửa với cái đuôi kéo dài phóng ra!
"Thứ khỉ gì vậy!"
Tên sát thủ ở chính giữa chỉ thấy ánh lửa lóe lên, gã vội vàng giơ đao che ở trước mặt.
Bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả ngã tư đường cũng run lên bần bật.
Bốn trong số tám tên Đại võ sư đang hung hăng xông tới bị ngọn lửa nuốt chửng.
"Không có chuyện gì mà một quả tên lửa không giải quyết được."
Phương Khải nhếch miệng giễu cợt, ngắm bắn, bóp cò, tất cả động tác đều liền mạch.
"Nếu có, thì thêm hai phát nữa!"
Vèo! Vèo!
Bốn tên sát thủ vừa bị thương lập tức bị nổ bay.
Trong khoanh khắc này, đầu óc Lam Yên hoàn toàn trống rỗng!
Nạp Lan Minh Tuyết cũng sững sờ tại chỗ.
"Súng… súng bắn tên lửa? Không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi à?"
Lam Yên thốt lên.
Cô đang nhìn thấy vũ khí trong Resident Evil xuất hiện ngoài đời thực? Hơn nữa uy lực còn không khác gì với khẩu súng bắn tên lửa trong Resident Evil?
???
Còn có thể như vậy được sao?
"Tôi đã sớm nói với cô là chế tạo ra thứ này được mà!"
Phương Khải bình tĩnh trả lời.
Đương nhiên nếu để cô biết Phương Khải từng tiêm T-virus không tác dụng phụ vào trong người, không biết cô sẽ có biểu cảm thế nào nữa
Phương Khải giơ súng bắn tên lửa lên, nhắm vào Nạp Lan Cức:
"Vậy là, giờ chỉ còn lại mình anh!"
Lam Yên: "…"
Nạp Lan Minh Tuyết: "…"