"Hóa ra có pháp khí uy lực lớn, chẳng trách mày dám càn rỡ như vậy!"
Nạp Lan Cức cười lớn, rút trường đao bên hông ra. Thân đao chấn động, nước mưa xung quanh bị chấn nát. Gió mạnh rít gào, thổi phấn mưa bay đầy trời.
"Giun dế cầm thương là tưởng mình giết được voi rồi sao?"
Hai tay Nạp Lan Cức nâng đao lên phía bên phải ngực, khẽ hạ hai chân tạo thế trung bình tấn, chậm rãi tạo thế.
Không khí bốn phía xung quanh bỗng đặc lại, cả con đường như bị một ngọn núi lớn vô hình vô chất đè lên.
Gió mạnh vốn đang rít gào lập tức tắt bặt, cả con đường rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Tất cả những hạt mưa như bị rót chì, không có dấu hiệu rơi xuống.
Đúng lúc này, trường đao trong tay Nạp Lan Cức mạnh mẽ chém xuống, đao thế nhìn thì chậm nhưng thực chất rất nhanh. Không khí bị nén chặt lại như sắt thép, mang theo mưa gió giữa đất trời chém thẳng về phía Phương Khải.
Choang!
Dường như có một tia điện rạch ngang giữa trời.
Đao còn chưa tới, mặt đường dưới chân Phương Khải đã bị rạn nứt.
"Kình Sơn Trảm?"
Lam Yên sợ hãi kêu lên:
"Là võ kỹ cấp bậc tông sư!"
Trong lòng Lam Yên có phần tuyệt vọng, cô thấy vừa rồi đầu mình đã bị lừa đá. Tình hình như vậy mà lại bỏ mặc Phương Khải đối đầu với một vị Võ tông.
Cho dù uy lực của súng bắn tên lửa rất lớn, nhưng chỉ có thể tạo thành chút uy hiếp với Võ tông mà thôi.
Dưới tình huống bình thường, Võ tông không phải là bia ngắm, chẳng lẽ lại đứng yên không né tránh?
Chỉ cần Võ tông chú ý tới, với tốc độ của súng bắn tên lửa rất khó để bắn trúng!
Huống chi súng bắn tên lửa có hạn chế về đạn, khẩu súng bắn tên lửa nhận được khi phá đảo chỉ có bốn quả mà thôi. Nhưng võ khí của Võ tông lại hùng hậu như núi như biển.
Bắn vài quả tên lửa giết một vị Võ tông?
Đây là chuyện không thể nào! Đừng nói là chỉ có vài quả tên lửa, cho dù có vô hạn tên lửa cũng rất khó để làm được!
Càng đừng nói đến chuyện dưới áp lực to lớn của một vị Võ tông, e rằng Võ sư không thể nhấc tay lên nổi.
Ngay khi Lam Yên đang nghĩ vậy, hai mắt cô bỗng mở to! Cô chứng kiến Phương Khải nhẹ nhàng nhấc tay lên, bóp cò súng!
Áp lực kinh khủng xung quanh cũng không hề ảnh hưởng tới hắn chút nào!
Thân thể Phương Khải đã được T-virus cường hóa, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, Phương Khải cũng đã đủ sức đấu với Đại võ sư. Càng không nói đến chuyện thực lực của hắn đã tăng lên trên mọi mặt sau khi thăng cấp.
Vù!
Quả tên lửa vừa bay ra mấy trượng liền đột ngột nổ tung như đánh lên một bức tường vô hình.
Vụ nổ mạnh khiến kình khí có mặt nơi nơi kia xuất hiện lỗ hổng.
Ngay sau đó, Phương Khải lại bóp cò hai lần liên tiếp.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ánh lửa chói mắt liên tục xuất hiện.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, những vụ nổ lớn liên tiếp đã đánh tan quá nửa đao kình của Nạp Lan Cức.
Tiếp theo là quả tên lửa thứ tư và thứ năm.
Lực phản chấn to lớn ép Nạp Lan Cức lui về sau mấy bước. Khi gã vừa hóa giải được dư âm vụ nổ thì liền nghe được một xé gió sắc bén.
Gã không chút nghĩ ngợi, thoáng ngửa ra sau né tránh.
Quả tên lửa vọt qua ngay trên ngực Nạp Lan Cức.
Sắc mặt Nạp Lan Cức âm trầm, lạnh lẽo tới cực điểm. Đến giờ gã đã ý thức được một điều, uy lực của món vũ khí đó quá lớn, không thể dùng cứng đối cứng với nó được. Đối với người thường, tốc độ đó có lẽ cũng đủ nhanh. Nhưng với tu vi Võ tông của gã, tuyệt đối có thể né tránh được.
Chỉ cần gã bình ổn lại được, vậy giờ chết của Phương Khải đã tới.
Vù!
Quả tên lửa thứ năm theo sát ngay sau.
"Phía dưới!"
Nạp Lan Cức vội vàng nhảy lên.
Quả tên lửa nổ tung ngay dưới chân Nạp Lan Cức, sóng chấn động khổng lồ mang theo vô số mảnh vụn tên lửa bắn ra ngoài.
Bất kể là sóng xung kích khổng lồ hay những mảnh vụn sắc bén kia đều rất khó để phòng ngự. Nếu đổi lại là một Đại võ sư bình thường, gặp phải công kích như vậy thì chết là chắc!
Nhưng Nạp Lan Cức lại xoay ngang trường đao, võ khí hùng hậu ngưng tụ ở trước người, nhanh chóng hình hành một tầng phòng hộ vô hình cực kỳ kiên cố.
Bất kể là lực xung kích hay những mảnh vỡ tên lửa từ bốn phương tám hướng bắn tới đều bị lớp phòng hộ bằng võ khí này ngăn cản.
Dư âm của sóng khí lướt qua hai bên lớp phòng hộ, còn Nạp Lan Cức thì chẳng chịu thương tổn gì.
Năm quả tên lửa liên tiếp bắn ra cũng không thể khiến Nạp Lan Cức bị thương.
"Chấm dứt rồi!"
Trong lòng Lam Yên tràn ngập tuyệt vọng, xem ra cô đã đánh giá quá cao uy lực của súng bắn tên lửa. Võ tông căn bản không cần tránh né, cứ cứng đối cứng là cản được tên lửa, vậy thì còn đánh đấm gì nữa?
Nạp Lan Minh Tuyết dùng biểu cảm lạnh lùng theo dõi cuộc chiến này. Võ giả tu luyện tới cảnh giới Võ đạo tông sư vận dụng mỗi chiêu mỗi thức đều đạt tới cấp độ xuất thần nhập hóa, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một món pháp khí mạnh mà đánh bại được.
Sau khi Phương Khải hết đạn, chắc chắn hắn sẽ thất bại!
Đây rõ ràng là một cuộc chiến không cân sức.
Nếu muốn thắng, trừ phi kỳ tích xuất hiện!
Nước mưa không ngừng rơi lên nòng khẩu súng bắn tên lửa trên tay Phương Khải, sau đó lập tức bốc hơi, hóa thành một luồng khói bắng, bay lên.
Tuy giờ Phương Khải vẫn đang ở thế tấn công nhưng chưa thể chiếm được chút ưu thế nào.
Đôi mắt Nạp Lan Cức hiện lên sát ý dày đặc:
"Giờ chết của mày đến rồi!"
Nhưng gã không phát hiện ra rằng, khi thấy gã bị lực xung kích nổ bay lên không trung, cặp lông mày của Phương Khải đã khẽ nhếch.
Một ánh lửa lóe lên trong bóng đêm. Nạp Lan Cức đang bị lực xung kích đánh bay lên không trung giống như tự mình lao thẳng về phía ánh lửa.
Sắc mặt Nạp Lan Cức lập tức thay đổi.
Cho dù Võ tông có năng lực phi hành trong thời gian ngắn, nhưng bản thân gã đang chịu lực quán tính lớn, lại đang ở giữa không trung. Muốn lập tức thay đổi phương hướng là chuyện không thể nào.
Càng không cần phải nói tới chuyện, ngay khi Nạp Lan Cức bị nổ bay, Phương Khải đã giơ tay lên bắn thêm một phát.
Nắm bắt thời cơ vô cùng hoàn hảo!
Phương Khải không cho Nạp Lan Cức bất kỳ cơ hội nào để hóa giải lực xung kích.
Nói cách khác, Nạp Lan Cức chỉ có thể dùng cứng đối cứng.
"Chờ tao ngăn cản được đòn này xong nhất định sẽ bằm thây mày làm muôn mảnh!"
Khuôn mặt Nạp Lan Cức dữ tợn vô cùng. Nhưng giờ khắc này gã chỉ có thể tập trung tinh thần hội tụ võ khí toàn thân, rót vào thân đao, chắn ngang trước người.
Ầm!
Ngọn lửa bùng nổ giữa trời cao, một vòng phòng hộ hình bán cầu ngăn cản toàn bộ ngọn lửa hung ác kia lại.
Hiển nhiên Nạp Lan Cức đã thành công ngăn cản tên lửa. Vụ nổ mạnh và vô số mảnh đạn bị gã dùng võ khí hùng hồn ngăn cản lại!
Thân thể của gã bị luồng lực lượng xung kích khổng lồ kia đánh bay ra ngoài.
Vù!
Tiếng xé gió lại tiếp tục vang lên, một quả tên lửa phóng thẳng về phía hướng bay của gã.
Lực từ vụ nổ đẩy bay thân thể Nạp Lan Cức về phía vị trí quả tên lửa, còn gã chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Vì vậy, lại một ánh lửa lóe lên giữa trời cao, Nạp Lan Cức bị vụ nổ đẩy bay lên xa tít.
Quả tên lửa cuối cùng được bắn ra, nhưng lần này dường như nó không bắn trúng mục tiêu. Trong đêm mưa, không ai biết rõ Nạp Lan Cức đã bị bắn bay đi đâu rồi.
Phương Khải sững người:
"Ặc… Bắn trượt rồi!"
Cho dù có T-virus và những lần thăng cấp khiến năng lực của hắn tăng lên ở mọi mặt, hơn nữa trải qua thời gian dài học tập và rèn luyện trong Resident Evil nhưng làm được đến vậy cũng đã là cực hạn của hắn.
Phương Khải xoay người lại, có chút lúng túng nhìn hai cô gái đang sững người, giải thích:
"Nếu là bình thường, cao thủ có thể đánh cho con hàng này không xuống đất nổi cơ… Xem ra tôi còn phải luyện tập nhiều!"
Nạp Lan Minh Tuyết: "…"
Lam Yên may mắn sống sót sau tuyệt cảnh thấy Phương Khải được lợi còn ra vẻ quẫn bách lập tức bật cười. Cô nàng vừa lau nước mắt vừa phồng má phản đối:
"Ông chủ, tôi cảm thấy anh đang cố ý muốn khoe khoang kỹ xảo bắn súng của bản thân, nhưng mà lại còn thất bại!"
"Chẳng lẽ cô không hiểu rằng không nên bóc mẽ kẻ khốn khó à?"
Phương Khải xấu hổ đáp.
Nạp Lan Minh Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, bắn liên tục đưa kẻ địch lên trời? Hóa ra súng bắn tên lửa còn có cách dùng như vậy à?