Hạ Lăng trở mình, không muốn để ý đến anh. Nhưng anh vẫn lải nhải: "Thế màđã giận rồi hả? Đúng là nhỏ mọn. Tôi nói này người đẹp, vừa rồi lúc cô ngủ mê cứ nắm chặt lấy tay tôi không buông đó, còn nhất định bắt tôi phải hát cho cô nghe, cô quên rồi sao?"
Tim Hạ Lăng giật thót. Chẳng lẽ tiếng hát cô vừa nghe được trong mơ không phải ảo giác?!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khó tin: "Anh… Anh hát cho tôi nghe?!"
Lệ Lôi cong môi lên thành nụ cười đẹp đẽ: "Đúng vậy, không hát thì cô không buông tay, ngủ cũng không yên, vừa lăn qua lăn lại vừa nói mơ, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Sau đó, tôi đành ôm cô dỗ dành, hát hết mấy bài mà tôi biết trong kiếp này rồi mới dỗđược bà cô là cô ngủ thiếp đi đấy."
Lệ Lôi nói xong lại chế giễu cô: "Người đẹp, cô thật khó hầu hạ."
Hạ Lăng thật sự không hiểu. Mặc dù kiếp này, ngoại hình của cô cũng thanh tú, nhưng chỉ là tạm được mà thôi. Chưa cần nói đến sắc đẹp tuyệt trần khiến người ta ngạc nhiên ở kiếp trước, dù chỉ so sánh với các minh tinh khác trong giới giải trí thì dung mạo hiện tại của cô cũng không xuất chúng bao nhiêu. Sao anh ta cứ gọi cô là"người đẹp" thuận miệng thế nhỉ?
Nhưng bây giờ cô không muốn truy xét vấn đề xưng hô nữa, chỉ vội vàng hỏi anh: "Tôi nói mơ cái gì rồi à?" Cô nhớ mang máng là mơ thấy Bùi Tử Hành. Trời ơi, tuyệt đối đừng nói cái gì không nên nói nhé.
Lệ Lôi nheo mắt nhìn cô một lát, rồi bỗng cười: "Đừng căng thẳng như thế! Lúc cô nắm tay tôi, đòi tôi hát là nói rõ nhất. Về phần cái khác, có trời mới biết côđang lẩm bẩm cái gì."
"Thật hả?" Cô vẫn chưa thả lỏng mà nhìn anh chằm chằm.
"Lừa cô làm gì?" Lệ Lôi lười biếng tựa lưng vào ghế, duỗi những ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve mái tóc dài hơi rối của cô rồi nhắm mắt lại: "Ngủđi, đường núi còn dài lắm."
Trên người đắp tấm chăn dày mềm mại, bên tai nghe hơi thởđều đều kéo dài của anh, Hạ Lăng cũng dần buồn ngủ. Giấc ngủ này êm đềm không mộng mị. Lúc tỉnh dậy lần nữa thìđã là giữa trưa ngày hôm sau, côđang nằm trong căn phòng dành cho khách quýở trên núi.
Nhân viên y tế kêđơn và tiêm thuốc hạ sốt cho cô, vẫn căn dặn cô dưỡng bệnh như trước.
Lần dưỡng bệnh này hơi khác mấy ngày trước, đó là có thêm một vị khách không mời màđến - Vệ Thiều Âm.
Kể từ ngày mượn bản nhạc của cô về nghiên cứu, anh ta thường xuyên chạy đến chỗ cô. Ban đầu là nghiên cứu thảo luận vài trang bản nhạc với cô, sau đó chủđề dần sâu sắc hơn, phân tích về sự chuyển giao và tiếp nối giữa các phong cách âm nhạc khác nhau. Được nói đến nhiều nhất là các tác phẩm ở kiếp trước của cô. Hết cách rồi, ai bảo phong cách âm nhạc của Hạ Lăng quá nổi bật chứ.
Huống hồ, MV lần này Vệ Thiều Âm quay làđể tưởng nhớ Hạ Lăng.
Ca khúc có tựa đề vừa xúc động vừa bi thương, đó là"Hát thêm một khúc ca cho em".
"Hát thêm một khúc ca cho em, một khúc ca cuối cùng.
Tạm biệt hương hoa ngày hôm qua, truyền thuyết ngày hôm qua.
Thắp thêm một ngọn đèn cho em, ngọn đèn hoa sen nơi bên kia thế giới.
Nước Vong Xuyên xuôi dòng chảy mãi.
Mưa bụi bay tiễn bước em về."
Đây là phong cách sáng tác nhất quán của Vệ Thiều Âm, nhưng cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gìđó. Nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo anh ta cứ nhất quyết muốn sáng tác ca khúc để tưởng nhớ Hạ Lăng cô chứ? Kiếp trước, anh ta hoàn toàn không biết đến cô cũng nhưâm nhạc của cô.
Thậm chí bọn họ còn chưa từng gặp nhau.
Đời này kiếp này, ban đầu Hạ Lăng và Vệ Thiều Âm chỉ là bèo nước gặp nhau. Anh ta là nhà sản xuất cấp cao ăn trên ngồi trốc của Thiên Nghệ, còn cô chỉ là một thực tập sinh vô danh tiểu tốt, dù có vài điều nghi ngờ song cô không tiện hỏi. Nhưng theo số lần nghiên cứu bản nhạc với anh ta càng ngày càng nhiều, hôm nay cô lại tự nhiên buột miệng hỏi: "Anh Vệ, theo tôi được biết, anh và Hạ Lăng chưa từng quen biết, sao anh lại muốn sáng tác ca khúc tưởng nhớ côấy?"
Vệ Thiều Âm xoay chiếc cốc sứ trong tay. Cà phê Mandheling được rang kỹđang tỏa hương thơm ngào ngạt và vịđắng đậm đà riêng biệt. Động tác của anh ta rất tao nhã, giọng nói toát lên chút nuông chiều và bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, chị Mạch Na bắt tôi làm. Cô không biết chịấy đâu. Chịấy là người đại diện khó chơi nhất trong công ty chúng ta, cũng là fan trung thành có tiếng của Hạ Lăng."
Mạch Na…
Hạ Lăng nhớ lại cái tên này, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào. Thực ra, kiếp trước cô không để tâm đến fan hâm mộ của mình lắm. Vì vậy đến bây giờ nhớ lại, cô chẳng thể nhớ nổi họ tên của bất cứ fan hâm mộ nào.
Nghĩ lại sau khi cô chết, bọn họđau buồn thương tiếc cô như vậy, trong lòng cô hơi áy náy.
Hạ Lăng nhấp một hớp trà hoa quả, khẽ hỏi: "Là vì nguyên nhân này sao?"
Vệ Thiều Âm mỉm cười: "Dĩ nhiên còn vì tiền nữa. Với danh tiếng của Hạ Lăng, việc sáng tác ca khúc tưởng niệm côấy có thể mang lại nguồn thu nhập rất lớn."
Nói cho cùng, dù có là nhà sản xuất âm nhạc xuất sắc thì về bản chất anh ta cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.
Cô gật đầu hiểu ra, rồi lại thắc mắc: "Nhưng nếu Đế Hoàng sáng tác ca khúc tưởng niệm, rồi các công ty khác cũng làm, e rằng fan hâm mộ sẽ không chấp nhận ca khúc của anh." Dù sao thì kiếp trước, ròng rã mười năm từ khi debut đến khi tự sát, cô vẫn luôn ởĐế Hoàng.
"Đây mới là chỗ tuyệt vời nhất." Vệ Thiều Âm cười như một con hồ ly xảo quyệt, "Trước đó tôi đã gặp Phượng Côn, anh ấy nói anh ấy không cóýđịnh viết bài hát tưởng niệm."
Phượng Côn là nhà sản xuất âm nhạc độc quyền của côở kiếp trước. Hầu như tất cả bài hát của côđều do một tay anh ấy sáng tác. Nếu như anh ấy không cóýđịnh làm, thìởĐế Hoàng không một ai có tư cách này cả.
Trong lòng Hạ Lăng nặng trĩu, đầy chua xót, đắng chát, cứ như hương vị trong ly cà phê của Vệ Thiều Âm rơi vào đáy lòng cô vậy. Người chết nhưđèn tắt, hóa ra côđã bị vứt bỏ hoàn toàn như vậy. Ngay cả Phượng Côn, người từng rất hợp cạ trên con đường âm nhạc của cô cũng không thèm lãng phí chút sức lực nào cho cô nữa…
Vệ Thiều Âm nói tiếp: "Phượng Côn nói làĐế Hoàng không có tư cách."
"Cái gì?" Cô ngơ ngác, hơi bất ngờ.
"Anh ấy nói, Đế Hoàng không có tư cách để sáng tác ca khúc tưởng niệm cho Hạ Lăng, càng không có tư cách kiếm món tiền ấy." Vệ Thiều Âm lặp lại lần nữa, vẻ mặt nghiền ngẫm, "Một nhà sản xuất vàng phục vụ cho Đế Hoàng vài chục năm mà lại nói những lời như thế, thật khiến người ta tò mò. Không biết giữa anh ấy và công ty đã xảy ra chuyện gì… Hoặc là, giữa anh ấy và Hạ Lăng đã xảy ra chuyện gì."
Cô không đểý nửa câu sau của anh ta mà chỉ tập trung vào câu trước đó. Phượng Côn nói…Đế Hoàng không có tư cách ư?!
Cô nhắm mắt lại, cố kìm cảm giác xót xa khó nén. Phượng Côn cũng như Sở Thâm, đều biết sự thật. Nhưng anh ấy không vứt bỏ cô như Sở Thâm. Trong nhiều người như vậy, chỉ có anh ấy, chỉ có mình anh ấy…
Phượng Côn trong kýức thực chất cũng là một người kiêu ngạo như cô. Anh ấy cố chấp theo đuổi âm nhạc, xem thường tất cả những kẻ yếu đuối và bất tài. Nhưng anh ấy chín chắn hơn cô nhiều, hệt như một người anh cả vậy, luôn nghĩ trăm phương ngàn kếđể chỉ dẫn cho cô. Lúc Hạ Lăng không thèm quan tâm màđắc tội với người khác, anh ấy luôn nói với cô rằng: Tiểu Lăng, em kiềm chế chút đi, làm người phải giữ lại đường lui cho mình thì mới có thể hạnh phúc dài lâu.
Đáng tiếc, xưa nay cô chưa hề nghe lọt những lời ấy.
Mãi cho đến giờ phút này, sau khi bị chúng bạn xa lánh, cô mới thật sự hiểu được câu "thuốc đắng dã tật".
Phượng Côn…
Xin lỗi vìđã phụ lòng anh nhiều năm như thế.
Kiếp này đã có cơ hội làm lại từđầu, cô sẽ luôn nhớ kỹ những lời căn dặn của anh ấy, sẽ không phạm sai lầm như kiếp trước nữa.