Vệ Thiều Âm vẫn mân mê cốc cà phê: "Phượng Côn có cho tôi một vài ý kiến về bài hát này, kể cả mấy đoạn nhạc của Hạ Lăng cũng đãđược sự cho phép của anh ấy. Thậm chí anh ấy còn đề cửđể Thẩm Mạn Nhiêu hát ca khúc này."
Điều này khiến Hạ Lăng chẳng hiểu ra làm sao: "Thẩm Mạn Nhiêu? Sao lại đề cử cô ta?"
"Phượng Côn bảo là những người kia quá dối trá, ngoài mặt thì tâng bốc Hạ Lăng, nhưng trong lòng chỉ muốn côấy tiêu đời sớm một chút. Tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng, với tính cách kiêu căng của Hạ Lăng, không khiến cho người khác hận mới là lạđấy." Vệ Thiều Âm phê bình một câu không liên quan rồi mới nói tiếp, "Anh ấy còn nói, Hạ Lăng hận nhất là bị lừa dối và phản bội, nếu để những nghệ sĩ dối trá kia hát ca khúc tưởng niệm cho côấy thì côấy ở trên có trời linh thiêng chắc sẽ không vui. Chi bằng để Thẩm Mạn Nhiêu hát! Mặc dù giọng hát bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là người duy nhất dám mắng thẳng vào mặt Hạ Lăng."
Thì ra là lý do này.
Hạ Lăng dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp. Phượng Côn luôn hiểu rõ cô. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người hiểu cô nhất không phải Bùi Từ Hành, cũng không phải Hạ Vũ, mà là anh ấy.
Mặc dù lý do chọn Thẩm Mạn Nhiêu có vẻ kỳ lạ, nhưng quả thật đãđúng ý của cô. Trước kia là do Hạ Lăng không biết những nghệ sĩ tâng bốc, nịnh nọt cô dối trá như thế nào. Sau khi biết, quả thật cô thà chọn Thẩm Man Nhiêu chứ cũng không muốn để những người cóýđồ xấu dựa vào danh tiếng của cô mà mua danh chuộc tiếng.
Cô gật đầu: "Phượng Côn… rất tốt."
Cô không thể nói được câu nào khác. Dù có trăm ngàn lời nói cũng không thể lột tả hết sự cảm kích trong lòng cô.
Vệ Thiều Âm không nhận ra vẻ khác thường của Hạ Lăng, chỉ khẽ hừ một tiếng: "Đúng vậy, anh ấy rất tốt với Hạ Lăng. Tôi mới khổđây này, làm việc với cô gái đến phát âm cũng không xong như Thẩm Mạn Nhiêu, quả thực muốn điên luôn rồi này. Tôi lãng phí hơn phân nửa thời gian chỉđể dạy cô ta hát lại từđầu!"
Hạ Lăng bật cười, ngước lên trông thấy ánh mắt giết người của Vệ Thiều Âm thì vội ngưng cười: "Ừm, nói chung là giai điệu của bài hát này quá phổ biến, cũng không yêu cầu cao về kỹ thuật hát."
"Ca khúc tưởng niệm cần phải hát nhanh, mà tài nghệ của Thẩm Mạn Nhiêu chỉở mức đó, hoàn toàn không có khả năng thực hiện những đoạn cao độđó." Vệ Thiều Âm nói tiếp, "Huống chi, bài hát này là viết cho fan của Hạ Lăng. Phần lớn các fan chẳng quan tâm chất giọng gìđâu. Nếu muốn bài hát nghe thật hay và cảm động thì chỉ có thể sáng tác giai điệu mà mọi người dễ tiếp nhận."
Nói đến đây, anh ta dường như nhớđến chuyện gìđó, bình luận: "Cũng không biết đám fan kia nghĩ gì nữa. Những ca khúc mà Hạ Lăng hát từ trước đến giờ toàn là kiểu gào khóc thảm thiết, vậy mà họ vẫn cứ thích côấy, ví dụ như chị Mạch Na…"
Hạ Lăng cúi đầu, từ tốn uống trà hoa quả trong tay, không bình luận gì về việc này. Quả thật, các đĩa đơn của cô có thể dễ dàng đứng đầu bảng xếp hạng tiêu thụ, nhưng fan của cô lại hiếm khi cóđược vị tríđầu trong tất cả các cuộc thi hát nghiệp dư.
Nếu có cơ hội làm lại, cô sẽ ra một vài bài dễđể các fan có thể hát hay hơn, đối xử với bọn họ tốt hơn.
"Cũng may mà có cô." Vệ Thiều Âm nói, "Bài hát này có xen lẫn vài đoạn nhạc trong bài hát gốc của Hạ Lăng. Trước giờ những ca khúc của côấy đều có vài đoạn cao độ pha trộn trong đó, nên rất khóđể hoàn thiện đoạn chuyển giao và tiếp nối. Trước đó tôi đã thử rất nhiều phương án với các nhà soạn nhạc, nhưng đều không được như mong muốn. Mấy ngày nay thảo luận với cô, tôi đã có vài hướng đi mới rồi."
Hạ Lăng ngẩng mặt lên, cười: "Vâng, có thể giúp anh một tay, tôi thật sự rất vui."
Vệ Thiều Âm gật đầu: "Giúp rất nhiều làđằng khác. Tôi sẽ sửa lại bài này một chút, kết quả cuối cùng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều." Anh ta nói, rồi dường như lại nhớ ra chuyện gìđó, bèn nhìn sang cô, "Diệp Tinh Lăng, không ngờ cô còn có tài năng trong lĩnh vực này. Sau này có muốn đến phòng thu của tôi giúp một tay không?"
Đến phòng thu âm của Vệ Thiều Âm giúp một tay?
Hạ Lăng giật mình hỏi ngay:
"Có tiền không?"
Vệ Thiều Âm cũng giật mình, lát sau liền bật cười: "Chuyện tốt mà bao nhiêu người mong còn chẳng được, vậy mà cô chỉ muốn kiếm tiền?"
Cô tin câu này! Kiếp trước, côđã từng chứng kiến bao nhiêu người phải giành đến mức đầu rơi máu chảy để tranh nhau chỗ cắm dùi ở phòng thu của Phượng Côn. Đừng nói là làm không công, dù có bị thu tiền ngược lại thì họ cũng bằng lòng. Vệ Thiều Âm và Phượng Côn được xem là ngang hàng, có lẽ tình hình chỗ anh ta cũng giống như vậy.
Nhưng Hạ Lăng lại khác. Một là cô không cần học hỏi kinh nghiệm, hai là cô không có hứng thú trải nghiệm, ba là cô cũng không muốn mượn cơ hội bám vào ai. Với cô mà nói, lời mời này của Vệ Thiều Âm cũng chỉ vô bổ. Cô bèn đáp: "Anh Vệ, cảm ơn đề nghị của anh. Cóđiều, tôi đang nợ công ty một khoản tiền lớn, việc cấp bách bây giờ là trả nợ, thứ cho tôi không thểđồng ý làm việc không công."
Vệ Thiếu Âm hơi bất ngờ: "Côđang nợ tiền công ty?"
Thấy cô không trả lời, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Thực tập sinh chưa debut mà làm việc cho công ty đều không được nhận tiền, tôi không thể phá lệ vì cô. Cóđiều, nếu cô có thể debut, tôi sẽ sáng tác ca khúc đầu tiên cho cô, thế nào?"
Lần này đến lượt Hạ Lăng bất ngờ, không nghĩ rằng anh ta lại hào phóng như thế.
Ca khúc ra mắt đầu tiên cóý nghĩa rất quan trọng đối với ca sĩ mới. Nếu có thể nổi tiếng thì con đường ngôi sao sau này sẽ rất suôn sẻ. Nhưng nếu thất bại nặng nề thì sau này sẽ rất khóđược nhận những lời mời chất lượng cao, dưới vòng tuần hoàn ác tính ấy, ngày nổi danh cũng trở nên xa vời.
Bao nhiêu người đã dùng hết trăm ngàn thủđoạn để tranh giành ca khúc debut.
Nhưng hôm nay, Vệ Thiều Âm lại dễ dàng hứa hẹn với cô như thế.
Cô hoàn toàn không hiểu: "Anh Vệ, nghe nói anh là người rất kén chọn. Tôi tự biết mình nhảy không được tốt lắm, chất giọng cũng bình thường. Anh chọn tôi quay MV đã khiến tôi rất ngạc nhiên rồi, sao lại còn muốn sáng tác ca khúc debut cho một nhân vật nhỏ như tôi?"Đương nhiên không phải cô thật sự cho rằng mình thua kém người khác. Nhưng nhìn bề ngoài đúng là cô chẳng có gìđặc biệt.
"Cô rất đặc biệt, Diệp Tinh Lăng." Vệ Thiều Âm nói, "Lần đầu tiên trông thấy cô, tôi đã cảm thấy côđặc biệt rồi."
Lạ nhỉ? Lần đầu gặp mặt là trong cuộc thi tuyển chọn quay MV. Khi đó, côđã cố tình nhảy thật bình thường, vậy mà anh ta cũng có thể nhận ra điều đặc biệt? Hạ Lăng ra chiều lắng nghe, lặng lẽđợi anh ta nói tiếp.
Vệ Thiều Âm nhẹ nhàng nói: "Chỉ nhìn động tác nhảy thì ngày đó quả thật cô chỉ có thểđược xem làđúng nội quy mà thôi. Nếu như chỉ có một mình cô thi, tôi nhất định sẽ bỏ qua cô. Nhưng cô rất may mắn." Anh ta cười nói, "Hôm đó có một đám người thi chung với cô, động tác múa của bọn họđều bị cô làm lộn xộn."
"Hả?" Cô loáng thoáng phát hiện ra câu này có vấn đề.
Quả nhiên, Vệ Thiều Âm nói tiếp: "Vũđạo của cô có một khí thế, mặc cho kỹ xảo xung quanh hoa mỹ ra sao cũng không làm cô dao động chút nào, ngược lại còn kéo theo những người xung quanh rơi vào nhịp điệu của cô. Mặc kệ bọn họ vùng vẫy thế nào thì vẫn sẽ vô thức chịu ảnh hưởng từ cô, đi theo bước tiến của cô."
"Cho nên anh đã chọn tôi tham gia nhóm nhảy trong MV?"