Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 25 - Chương 25: Thù oán gì?

Chapter 25 - Chương 25: Thù oán gì?

Hạ Lăng chỉ biết là, dần dần Hạ Vũ không cần côđi thăm nữa, chỉ luôn bám lấy Bùi Tử Hành, dùng giọng nói dịu dàng quấn quýt không cho anh ta đi. Điều buồn cười chính là khi đó Hạ Lăng không để bụng mà chỉ xem cô ta như cô béđang làm nũng.

Sức khỏe Hạ Vũ tốt lên từng ngày, làn da bớt vàng vọt, những chỗ sưng phù cũng dần biết mất. Hạ Vũ trổ mã xinh đẹp, như con búp bêđược thợ thủ công nổi tiếng tạo hình kỹ lưỡng. Năm cô ta mười lăm tuổi, Hạ Lăng định đưa cô ta đi học.

Côđã thức rất nhiều đêm, tự chọn một trường tốt nhất rồi đặt tài liệu trước mặt Hạ Vũ.

Nhưng Hạ Vũ không thèm nhìn một cái, đẩy tài liệu trường học ra, mỉm cười nhìn chị gái: "Em đã quyết định học ở nhà rồi."

Hạ Lăng phản đối: "Tiểu Vũ, em nên tiếp xúc với bạn cùng lứa nhiều hơn, đến trường học là cách tốt nhất." Những năm gần đây, Hạ Vũ vẫn luôn một mình ở bệnh viện, một mình tiếp nhận trị liệu, không có bạn chơi, không có bạn bè, người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Bùi Tử Hành mỗi tháng đặc biệt bay tới thăm cô ta một lần mà thôi.

Hạ Lăng không muốn cô ta côđơn như thế.

"Kết giao thêm vài người bạn đi, Tiểu Vũ. Tử Hành bận chuyện công ty, sẽ không có nhiều thời gian." Cô dịu dàng an ủi.

Sắc mặt Hạ Vũ nhanh chóng tái đi, đôi mắt xinh đẹp như phủ một lớp sương mờ: "Chị, em muốn giúp hai người. Em muốn thi vào trường đại học tốt nhất, học quản trị doanh nghiệp. Chờ sau khi tốt nghiệp, em cũng có thểđến Đế Hoàng chia sẻáp lực cho chị và anh Tử Hành. Nền tảng của em rất kém, nếu như tới trường sẽ rất khó theo kịp tiến độ, hơn nữa nhất định không thi đỗđại học… Chị, để em học ở nhàđi, chị và anh Tử Hành sẽ mời gia sư tốt nhất cho em, có phải không?"

Nhìn gương mặt khẩn cầu ấy, Hạ Lăng không có cách nào từ chối. Nghĩ lại cũng tốt, bởi Hạ Vũ luôn yếu ớt nhiều bệnh, như vậy thì cuộc sống hằng ngày của cô ta sẽ nhận được chăm sóc tốt nhất.

Sau đó, Hạ Vũ thi vào Cambridge như mong muốn.

Tiếp đó, cô ta thuận lợi tốt nghiệp, vào Đế Hoàng làm quản lý.

Bùi Tử Hành làông chủ rất nghiêm khắc, Đế Hoàng vận hành với hiệu quả cao, phù hợp với cường độ tăng ca cao và kế hoạch không ngừng nghỉ. Hạ Vũ bỏ rất nhiều công sức, làm xuất sắc hơn dự tính của tất cả mọi người. Nhưng dù sao sức khoẻ của cô ta cũng không bằng người bình thường, không tới mấy tháng đã nhanh chóng gầy đi.

Hạ Lăng khuyên em gái không làm nữa.

Khi đó, côđã nổi tiếng, tài sản riêng tích góp được một khoản riêng không hề nhỏ, đủ cho Hạ Vũ sống an nhàn sung sướng cảđời. Nhưng Hạ Vũ không muốn, cô ta cắn răng gắng gượng trụ lại ởĐế Hoàng, xử lý từng mệnh lệnh của Bùi Tử Hành một cách hoàn hảo, qua lại phòng tổng giám đốc chăm chỉ hơn bất cứ ai.

Đôi khi, Hạ Lăng ở lại văn phòng tổng giám đốc, được Bùi Tử Hành ôm ấp âu yếm, vành tai chạm tóc mai, cùng thưởng thức món đồ chơi đắt tiền, hoặc cùng nhâm nhi ly trà ngon. Nhìn Hạ Vũđi vào, nghe những số liệu và báo cáo mà cô không bao giờ hiểu đó, Hạ Lăng lại cảm thấy chán nản, đứng dậy rời khỏi vòng tay của Bùi Tử Hành.

Những lúc như vậy, Bùi Tử Hành lại hơi cau mày.

Hạ Vũ lập tức thấp thỏm lo âu, nhỏ giọng lúng túng nói: "Chị, anh Tử Hành, em xin lỗi, quấy rầy hai người… Hay là… một lát nữa em lại đến…"

Hạ Lăng mỉm cười nói không sao, còn lườm Bùi Tử Hành, để anh ta không làm Hạ Vũ buồn. Nhiều lần như vậy khiến Bùi Tử Hành thành quen. Huống chi năng lực làm việc của Hạ Vũ thực sự rất tốt, chỉ toàn báo cáo những việc mà anh ta quan tâm.

Bọn họ luôn thảo luận đến quên thời gian.

Hạ Lăng một mình về nhà trước, làm ổ trên sofa trong phòng khách đợi Bùi Tử Hành, ngủ một giấc, thường khi tỉnh dậy thìđêm đã khuya lắm rồi.

Mãi đến một hôm, cô nhận được điện thoại của Bùi Tử Hành, nói Hạ Vũđột nhiên ngất xỉu trong lúc họp. Cô sợ tới mức tay chân lạnh buốt, vội vàng chạy tới bệnh viện. Bác sĩ nói, Hạ Vũ mệt mỏi quáđộ, bệnh cũ tái phát.

Cô từ chối buổi lễ trao giải quan trọng ngày hôm sau, ở bệnh viện trông Hạ Vũ ba ngày ba đêm.

Từđó về sau, cô không đồng ý cho Hạ Vũ tiếp tục công tác ởĐế Hoàng nữa. Từ trước đến nay Bùi Tử Hành không làm ý cô bao giờ, chỉ hôn nhẹ cô: "Được, có thể tuyển quản lý khác, Tiểu Lăng của anh vui làđược rồi."

Sau khi bị cách chức, Hạ Vũăn không vào, hậm hực không vui. Cô ta gượng cười nói với Hạ Lăng: "Chị, em không sao, là em quá ngốc, không làm được gì, để chị lo lắng."

Sau lưng, cô ta lại len lén lau nước mắt, bị Hạ Lăng bắt gặp. Hạ Lăng không đành lòng, lấy toàn bộ tài sản từ chỗ cố vấn quản lý tài sản ra giao cho Hạ Vũ: "Tiểu Vũ, đây là gia sản chị kiếm những năm gần đây, hiện giờđưa cho em quản lý. Em không cần bận rộn nữa, lỗ hay lãi đều không quan trọng, rảnh rỗi thì xử lý theo ý của mình làđược rồi. Số tiền này là của chị, cũng là của em."

Cô muốn tìm chút việc cho Hạ Vũ làm, vừa áp dụng kiến thức được học vừa không quá mệt nhọc, có lẽ như vậy có thể khiến Hạ Vũ trở nên vui vẻ.

Hạ Vũ nhận toàn bộ, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích với cô: "Chị, em nhất định sẽ không khiến chị thất vọng."

Hạ Vũ bắt tay vào đầu tư một hạng mục lớn với độ rủi ro rất cao, làm cho tài sản của Hạ Lăng giảm hơn 50% chỉ trong một năm ngắn ngủi. Hạ Lăng còn chưa kịp nói một câu trách cứ, Hạ Vũđãđể lại di thư xin lỗi rồi uống thuốc ngủ tự sát.

Hạ Lăng ôm Hạ Vũđãđược cứu sống, liều mạng an ủi: "Tiểu Vũ, đừng dọa chị, dù mất hết toàn bộ cũng không hề gì, chỉ cần em không sao làđược…"

Khi đó, Phượng Côn lại suy tư: "Tiểu Lăng, lúc em gái cô làm quản lý cấp cao ởĐế Hoàng, mỗi quyết sách đều có thể nói là sáng suốt, sao vừa tiếp xúc với tài sản của cô liền rơi vào cạm bẫy lớn như vậy?"

Hạ Lăng vẫn biện hộ giúp Hạ Vũ: "Lúc ởĐế Hoàng, tuy nói Hạ Vũ là quản lý cấp cao nhưng cũng chỉ nghe Tử Hành sai phái, phục tùng mệnh lệnh của Tử Hành thôi. Bây giờ con bé ra ngoài làm việc, việc gì cũng phải dựa vào phán đoán của bản thân. Con bé còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên, có sơ suất cũng là chuyện rất bình thường."

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô thật quá ngốc.

Về sau cô bị Bùi Tử Hành giam cầm, Hạ Vũđến, cuối cùng cũng nói ra oán hận trong lòng: "Chị, chị nghĩ rằng tôi cố gắng như vậy là vì cái gì? Dựa vào đâu mà chị có thể không cần tốn nhiều sức mà vẫn cóđược toàn bộ, tiền tài, danh vọng, địa vị, còn có tình yêu của anh Tử Hành?"

"Dựa vào cái gì mà dù tôi làm thế nào cũng không thu hút được sự chúý của anh ấy?"

"Anh ấy đối tốt với tôi, tất cảđều vì chị! Tôi không cam lòng, thực sự không cam lòng!!"

Hạ Lăng dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn đứa em gái như thể nhìn một người xa lạ, cô sợ hãi vô cùng.

Hạ Vũ cười vặn vẹo, tới gần cô, dùng ngữ khíâm u mê hoặc nói với cô: "Chị, không phải từ nhỏ chịđã thương tôi nhất sao? Vậy thì hãy làm một chuyện cuối cùng cho tôi được không… Chết đi. Bị giam lỏng nhục nhã như vậy, người kiêu ngạo như chị nhất định sẽ không chịu nổi nhỉ? Chỉ cần chị chết đi thìđược giải thoát hoàn toàn rồi. Còn tôi cũng có thể thay thế chị, cóđược anh Tử Hành."

Hạ Vũ dịu dàng nâng đầu Hạ Lăng lên rồi nói: "Thế nên, chị hãy chết đi."