Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Lăng, Sở Thâm lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, không ngờ một người tùy tùng như cô lại được lòng Vệ Thiều Âm như vậy.
Hạ Lăng không nghĩ ngợi: "Tiền."
Vệ Thiều Âm khinh bỉ: "Thiển cận."
Hạ Lăng không cam lòng, anh ta là kẻ có tiền, nhưng cũng không thể không hiểu tình cảnh người khác như vậy, cô còn nợ công ty một số tiền lớn, phải trả cho mau để có thể rời khỏi giới giải trí, tốt biết bao chứ.
Nhưng mà rõ ràng Vệ Thiều Âm không nghĩ như vậy.
Anh ta chỉ vào cô, nói với Sở Thâm: "Chuẩn bị gìđó cho cô ta, anh cứ xem mà làm, ngoại trừ…" Anh ta mỉm cười, lộ hàm trăng trắng đều. "Tiền."
… Vệ Thiều Âm, anh thật xấu xa.
Hạ Lăng ủ rũ, quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh ta. Ngoài tiền ra thì cô chẳng thiếu thứ gì.
Sở Thâm gật đầu, dẫn Hạ Vũ chào tạm biệt.
Vệ Thiều Âm quay đầu dạy dỗ Hạ Lăng: "Thứ không đáng giá nhất chính là tiền, vậy mà cô lại đòi tiền?"
Hạ Lăng quả thực không muốn đểýđến anh ta.
Ngoài cửa, cánh tay Sở Thâm đang đóng lại ngừng một chút, quay đầu nhìn bọn họ như cóđiều suy nghĩ.
Hạ Lăng cũng lười nghĩ xem anh ta đang nghĩ gì, chọc miếng chanh, tự phiền muộn.
Vệ Thiều Âm giơ tay nhìn đồng hồ: "Sắp đến phần kết thúc chào cảm ơn rồi, tôi phải ra trường quay. Cô cầm đồđạc ra ngoài chờ, một lát nữa tôi lái xe tới đón cô."
Anh ta là người thích tự mình lái xe thể thao, không thuê tài xế.
Hạ Lăng càng mất hứng, trong lòng chửi thầm Vệ Thiều Âm làđồ mắc bệnh sạch sẽ và con quỷ hẹp hòi.
Anh ta không phát hiện ra sự bực bội của Hạ Lăng, tự mình bước đi, để côở lại một mình trong phòng hóa trang trống rỗng. Cô xoay một vòng tại chỗ, đành mặc áo khoác, mang đồ linh tinh rồi đi ra ngoài.
Cửa sau đài truyền hình rất yên tĩnh, bao quanh là khu sân rộng rãi, không lo lắng sẽ bị fan quấy nhiễu. Nơi này rất gần với bãi đỗ xe, là nơi mà những người nổi tiếng quay xong đi về, có vườn hoa tách biệt xanh mướt, khung cảnh tao nhã vắng lặng
Hạ Lăng ra sớm, xung quanh không một bóng người, nửa đêm gióào ào thổi đến mang theo lạnh lẽo.
Tuyết rơi…
Cô ngửa đầu nhìn bông tuyết bay lả tả trong trời đêm.
Dưới ánh đèn đường kiểu Âu mông lung, từng bông tuyết mềm mại, trắng như lông chim bay xuống quay từng vòng xinh đẹp. Cô ngửa mặt, khẽ nâng tay, dùng đầu ngón tay chạm vào chúng, nhìn chúng từ từ tan ra, ngưng tụ thành giọt nước lóng lánh.
Kiếp trước, cô rất thích trò chơi này, chỉ cần khẽ chuyển động ngón tay là có thể thấy thế giới thuần trắng trong suốt.
Bùi Tử Hành luôn cười cô nhưđứa trẻ con, sợ cô bị lạnh, sẽôm cô từ phía sau, dùng bàn tay ấm, khô ráo áp lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Khi đó cô không bao giờ thấy lạnh, còn chê anh ta nhiều chuyện, làm loạn đòi ra. Đôi khi anh ta tùy cô nghịch ngợm nhưng cũng cóđôi khi làm thế nào cũng không buông tay, chỉ nói: "Tiểu Lăng, ngoan, nghe lời."
Bây giờ nghĩ lại, cô làm gì cũng như không, mỗi cử chỉ hành động đều không bao giờ thoát khỏi tay anh ta.
Hạ Lăng hơi buồn bã rụt tay lại, lông mi mềm mại khẽ chớp tạo thành bóng dưới mí mắt. Chết một lần rồi, cóđược tự do mà cô khát vọng bấy lâu, nhưng người kia lại không ở sau lưng. Gióđêm xen lẫn bông tuyết thổi vào người, cô rùng mình kéo chiếc áo khoác mỏng đang khoác.
Cô xoay người muốn chạy, trong lúc lơđãng, cô thấy bóng người cao lớn đứng ở bậc thang, dựa lưng vào chiếc Phantom màu đen, đang trầm mặc nhìn cô.
Trong phút chốc, hơi thở của cô chậm mất nửa nhịp.
Đó là…
Bùi Tử Hành.
Cô không thể nhúc nhích, không tự chủđược mà nhìn anh ta. Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới mất hết màu sắc, chỉ có anh ta là rõ ràng như vậy, mỗi đường cong đều khiến tim côđập rộn.
Tuyết lớn bay xuống giữa hai người.
Anh ta gầy hơn trước, khuôn mặt lại càng tuấn mỹ uy nghiêm, giữa chân mày là những vết nhăn sâu nhưđao khắc, khiến cô muốn tiến lên vuốt xuống. Hạ Lăng nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp cô khôi phục lại lý trí.
Trên người anh ta mặc áo măng tô màu đen, quàng chiếc khăn dài màu xám, ngón tay kẹp tàn thuốc cháy dở.
Cô nhớ trước kia anh ta không hút thuốc lá.
Sống mũi cay cay, sâu trong lòng đau như rỉ máu.
Cô từng cố gắng thoát khỏi anh ta bằng cả sinh mạng, nói bản thân hết lần này đến lần khác rằng: "Đừng… suy nghĩđến anh ta nữa." Nhưng cho đến nay, khi anh ta xuất hiện trước mặt cô thì cô lại tuyệt vọng phát hiện, bản thân vẫn còn yêu anh ta sâu sắc.
Đáng sợ làm sao.
Hạ Lăng bị chính mình dọa sợ, muốn xoay người rời đi nhưng lòng bàn chân như mọc rễ.
Tài xế xuống xe bung dù cho anh ta, anh ta cũng không đểý tới, vẫn trầm mặc nhìn cô, đôi mắt tối xuống, không nói rõ tâm trạng.
Tài xế khẽ nói với anh ta câu gì.
Anh ta dập tàn thuốc, nhận đồ tài xếđưa.
Cách đó không xa truyền tới giọng nói quen thuộc: "Anh Tử Hành."
Không cần quay đầu cô cũng biết là Hạ Vũ. Cô im lặng nhìn Hạ Vũ duyên dáng bước tới, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Hành, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ tràn đầy vui sướng: "Anh Tử Hành, anh tới đón em sao?"
Bùi Tử Hành không còn nhìn Hạ Lăng nữa, cúi đầu, quàng thứ trong tay lên cổ Hạ Vũ. Lúc này Hạ Lăng mới phát hiện, đó là một cái khăn quàng cổ, rất xinh đẹp, kiểu dáng quen thuộc, là thương hiệu mà cô hay dùng.
Đã từng bao lần anh ta dịu dàng với cô như thế, hôm nay đổi thành Hạ Vũ.
Bông tuyết lạnh như băng rơi trên mặt, lạnh lẽo thấu xương. Hạ Lăng lùi một bước vào dưới bóng đen của đèn đường, cụp mắt nghĩ: "Hay là, đi thẳng vào trong nhà xe chờ Vệ Thiều Âm."
Nhưng cô chưa kịp làm gì thìđằng trước Vệ Thiều Âm đã nói: "Tiểu Lăng!"
Cô còn chưa kịp phản ứng thì bên kia, Bùi Tử Hành chuẩn bị lên xe bỗng quay đầu lại, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn cô chăm chú, như muốn thiêu cháy cô.
Sợ hãi như bản năng phủ chụp lên cô, chuyện cũ trước kia ùa về, khiến cô bỗng nhiên nhớ lại, người đàn ông trước mắt này là một ác ma thế nào… Cả người rét run lên, mỗi tế bào đều đau đớn, kỳ lạ. Rõ ràng đã thay đổi một cơ thể khác, nhưng dấu vết kinh khủng đó vẫn khắc sâu vào tâm hồn, mỗi chi tiết đều rõ ràng như thế.
Hạ Lăng tự hỏi mình: "Mày thực sự vẫn thích người này sao? Vẫn thích một ác ma như vậy?"
Cả người cô lung lay như sắp đổ, gần như không còn đứng vững.
Vệ Thiều Âm lại cao giọng: "Tiểu Lăng!"
Cô hoàn hồn, thấy ánh mắt Bùi Tử Hành càng thêm nóng rực. Cô thầm mắng Vệ Thiều Âm thực sự làđồng đội heo. Suy nghĩ hai giây xem có nên đổi tên không nhưng rồi cô lại cam chịu nghĩ: "Dù sao Bùi Tử Hành cũng đã nghe thấy, giờ sửa cũng không còn kịp."
Quay đầu nhìn Vệ Thiều Âm, Hạ Lăng thấy anh ta ngồi trên ghế lái chiếc Ferrari, quay cửa kính xe xuống và gọi cô.
Chiếc xe xa hoa phách lối đó, đỗ ngay sau chiếc Phantom của Bùi Tử Hành.