Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 36 - Chương 36: Hội chứng Stockholm

Chapter 36 - Chương 36: Hội chứng Stockholm

"Tiểu Lăng." Anh ta nói: "Tất cả của em là do tôi ban cho, bất kể là vui vẻ hay đau khổ."

Anh ta quất roi da lên người cô.

Tiếng xé gió thê lương, nỗi đau bén nhọn, mùi máu tươi lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp. Cô vừa cảm kích vừa tham lam nghênh đón tất cả những điều này, nức nở cầu xin anh ta cho cô nhiều hơn, nỗi đau này khiến cô cảm thấy rằng mình vẫn còn sống…

Anh ta buông roi da ra, gỡ quả cầu bạc trong miệng cô xuống, cúi người hôn cô, tàn bạo chiếm đoạt, làm cô gần như không thể thở nổi. "Tiểu Lăng, con bướm xinh đẹp của tôi…" Môi anh ta lướt qua làn mi đang khẽ rung rung của cô, nỉ non: "Em chỉ thuộc về tôi."

Luôn là như vậy, trước tiên anh ta bỏ mặc cô trong căn phòng trống rỗng tối tăm, yên tĩnh đến mức không thể cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Khi cô trên bờ vực điên loạn và sụp đổ, anh ta xuất hiện với tư thế như một vị thần, thô bạo quất roi vào cô, xâm chiếm cô, sau đó lại bón cho cô uống nước, ăn cơm bằng cử chỉ chu đáo nhất, dịu dàng lau vết bẩn ở khóe môi cô, rồi đứng dậy rời đi.

Không gian nhỏ hẹp lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh và tối tăm, cho đến khi cô không thể tiếp tục chịu đựng nổi, lại đứng trên bờ vực sụp đổ, Bùi Tử Hành mới xuất hiện, lặp lại một lượt quá trình trước đó.

Mỗi lần Bùi Tử Hành rời đi, Hạ Lăng đều nói với bản thân rằng không thể tiếp tục yếu đuối nữa, lần tiếp theo tuyệt đối không thể khuất phục. Nhưng mà phản ứng của thể xác là thứ thành thật vàđáng sợ nhất. Dù có quyết tâm đến đâu, cô vẫn sẽ sợ hãi đến điên cuồng trong bóng đêm, vẫn cảm động đến rơi nước mắt vì sự xuất hiện của anh ta và những hành động bạo lực trút xuống người cô.

Sau đó, anh ta thấy côđã phục tùng nên thả cô ra ngoài.

Cô không còn dám mắng anh ta nữa, nhưng rời khỏi tĩnh mịch và tối tăm, trong lòng cô khôi phục sự tỉnh táo, vẫn mặt lạnh với anh ta như xưa. Khi anh ta tiến vào cô, cô vẫn cố hết sức chống lại anh ta.

Anh ta lôi ra những thủđoạn khác.

Cô không thích những đau đớn trút xuống thân xác mình, luôn giãy giụa, chống cự, nhưng lại khuất phục dưới sựđàn áp cứng rắn của anh ta… Rồi lần sau, cô vẫn sẽ chống cự như cũ, đàn áp, khuất phục…

Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Hạ Vũ tới gặp cô.

Cô mặc một chiếc áo cánh mỏng to rộng, khập khiễng đi ra, mái tóc dài xổ tung rối loạn, vải tuyn mềm màu trắng trơn chảy theo dáng người gầy gò, hốc hác không chịu nổi. Nhưng Hạ Vũ thấy cô như vậy, tròng mắt lại ánh lên sự ghen ghét, lạnh lùng chất vấn: "Chị dựa vào đâu mà anh Tử Hành lại quan tâm chị như vậy, tốn nhiều tâm tư vào chị như vậy?!"

Hạ Lăng chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô tới làm gì?"

Hạ Vũ mỉm cười: "Chị, em kể cho chị nghe một câu chuyện nhé."

Cô ta thong thả ung dung, từ từ kể.

Vì vậy, Hạ Lăng đã biết đến một danh từ mới... hội chứng Stockholm.

"Chị." Hạ Vũ nói: "Đây là kế hoạch của anh Tử Hành và những bác sĩđó. Chị sẽ bị bọn họ cốý dẫn dắt mắc phải hội chứng Stockholm, cuối cùng đạt tới trạng thái lý tưởng... Cho dù anh Tử Hành đối xử với chị như thế nào, yêu cũng được, tra tấn cũng thế, chị sẽ mãi mãi khăng khăng một mực với anh ấy, kể cả anh ấy thả chịđi, chị cũng sẽ chủđộng trở lại bên cạnh anh ấy.

"Chị sẽ vĩnh viễn mất đi bản thân."

"Anh Tử Hành vốn dĩ chẳng yêu chị, anh ấy chỉ muốn một món đồ chơi biết nghe lời thôi."

Hạ Lăng mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa những lời của Hạ Vũ, cô không tin đó là sự thật, nhưng tất cả hành động của Bùi Tử Hành trong khoảng thời gian này đều phù hợp với những lời nói đó.

Đã từng có lúc, Hạ Lăng cho rằng Bùi Tử Hành thật sự yêu cô, tựa như tình yêu của cô dành cho anh ta. Dù sau này bị anh ta cầm tù, cô vẫn cho rằng anh ta yêu cô, chỉ là, có lẽ không sâu đậm và không đến mức dao động như thế. Nhưng mà, hiện giờ Hạ Lăng lại phát hiện, có lẽ giống như Hạ Vũ nói đó, Bùi Tử Hành vốn chẳng yêu cô. Từđầu tới cuối, anh ta chỉ cần một món đồ chơi hợp ý, về phần là Hạ Lăng hay là cái gì khác, anh ta... không quan tâm.

"Chị, chị suy nghĩ lại thật kỹđi." Hạ Vũ xách chiếc túi tinh xảo lên, tao nhãđứng dậy rời khỏi.

Bùi Tử Hành vẫn tới mỗi ngày, dùng đủ mọi cách không bao giờ hết để tra tấn Hạ Lăng. Khi côđang trên bờ vực sụp đổ thì dừng tay lại và nâng niu ôm cô vào lòng, cẩn thận xoa dịu từng vết thương.

Hạ Lăng luôn nhớ tới những lời Hạ Vũ nói hôm đó.

Cô phát hiện quả nhiên càng ngày mình càng ỷ lại Bùi Tử Hành, tuy sợ hãi sự tàn pháđáng sợđó, nhưng khi anh ta đối xử dịu dàng ôn hòa với cô, sự cảm kích vàái mộ phát ra từ sâu thẳm tâm hồn gần như không bị lý trí khống chế.

Cô sợ hãi bản thân như vậy, nhìn con người gầy ốm đứng trong gương, nét mặt cẩn thận từng li từng tí kia, cô không nhận ra mình nữa.

Có lẽ nào cuối cùng sẽđến một ngày Bùi Tử Hành thành công, Hạ Lăng chân chính kia hoàn toàn nát vụn, không quay vềđược nữa, thay thế vào đó chỉ là một cái xác không hồn nghe lời dễ bảo.

Cô kinh sợ sự tồn tại hèn mọn như vậy.

"Thay vì không thể tự chủ, không thể tự hỏi, linh hồn bị bóp chết, chỉ còn lại thân thể như cái xác không hồn mặc người sắp đặt, thà chết đi." Cô lẩm bẩm nói.

Lấy lại tinh thần, đập vào mắt vẫn là phòng bệnh, bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đầy sương mù, Bùi Tử Hành ngồi trên ghế sofa bằng da thật với vẻ mặt không tốt lành gì. Hạ Lăng nhìn anh ta: "Tôi sẽ không bị uy hiếp đâu, Chủ tịch Bùi, nếu Phỉ Phỉ còn tỉnh cũng sẽđồng ý với tôi."

"Diệp Tinh Lăng, em quá láo xược đấy." Giọng nói của Bùi Tử Hành rất thấp, chứa sự tức giận và uy hiếp.

Nhưng ngược lại Hạ Lăng không sợđến mức đó nữa, đã nói đến nước này rồi thì dứt khoát cho xong: "Xin thứ lỗi, tôi không thể trở thành người của ai cả. Chủ tịch Bùi, phiền ngài cho người mở cửa ra, tôi phải đi rồi."

"Em cho rằng em đi được sao?" Anh ta tiện tay ấn xuống một nút.

Cánh cửa gỗ dày và nặng của phòng bệnh mở ra không tiếng động, hai gã vệ sĩ cao to bước vào.

Bùi Tử Hành đứng dậy đi ra bên ngoài, bỏ lại một câu: "Mang côấy theo."

Hai gã vệ sĩ nhận lệnh, một trái một phải xốc Hạ Lăng lên, không nói một câu đuổi kịp bước chân của anh ta.

Hạ Lăng vốn tưởng rằng anh ta muốn cô, cùng lắm, chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Nhân vật nhỏ bé như Diệp Tinh Lăng, cho dù cự tuyệt anh ta, chẳng qua cũng chỉ bị anh ta phái người dạy dỗ một trận tàn nhẫn, sau đó sẽ hoàn toàn bỏ qua. Côđã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng lửa giận và sự trả thù của anh ta trong những ngày kế tiếp. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ngờ, anh ta lại cố chấp như thế, thậm chí còn ngang nhiên bắt người như thế này.

Trong tim trào dâng nỗi kinh hoàng không tả nổi, những chuyện khủng khiếp năm xưa hiện lên trong đầu, cô không bao giờ muốn trải qua cuộc sống không bằng súc vật như vậy nữa. Hạ Lăng giãy giụa rất mạnh, hét lớn tiếng: "Bùi Tử Hành! Mau bảo bọn họ buông tôi ra! Anh đang phạm pháp đấy!"

Anh ta không hề dao động, chỉ chăm chăm đi ởđằng trước.

Bỗng nhiên, anh ta dừng bước.

Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên hành lang vốn rộng rãi bị chặn kín mít, phía trước cách đó không xa, một đám đàn ông cao lớn vạm vỡđang ào ra từ một gian phòng bệnh, có khoảng mười người, la hét ầm ĩ, cười nói, không coi ai ra gì màđi về phía thang máy, đúng lúc chặn kín đường của bọn họ.

Hạ Lăng liếc mắt đã nhận ra người đàn ông cầm đầu...

Anh mặc một bộđồ giản dị màu trắng, chất liệu mềm mại thoải mái, loáng thoáng phác ra đường cong cơ bắp cân đối rắn chắc, làn da màu lúa mạch ánh lên khỏe khoắn, hình dáng các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, một đôi mắt sâu thăm thẳm chan chứa thần thái làm rung động lòng người.

Bất cứ lúc nào hay nơi nào, trông anh đều hoàn mỹ và xuất chúng như thế.

Hạ Lăng quả thực thầm cảm kích trời xanh, dưới tình thế cấp bách, không quan tâm mà kêu lên: "Lệ Lôi!"