Người đàn ông chói mắt kia xoay người. Thế làđám người vây quanh anh ta cũng đều quay theo.
Thấy Hạ Lăng bị người khác cưỡng ép, Lệ Lôi hơi nhíu mày, làm ra một động tác. Cùng với động tác của anh, đám đàn em đô con đều ngừng cợt nhả, thay đổi vị tríđứng với tốc độ cực nhanh, đám người vốn rời rạc có thể dễ dàng xuyên qua được, giờ này đã trở nên giống như tường đồng vách sắt, sát khí mơ hồập đến.
Cánh tay Hạ Lăng bị hai tên vệ sĩ tóm chặt hơn.
Chỉ trong thoáng chốc, cả hiện trường im phăng phắc.
Một lát sau, Lệ Lôi khẽ bật cười: "Thì ra là chủ tịch Bùi của Đế Hoàng, bắt người trong Thiên Nghệ của tôi làm gì vậy?"
Bùi Tử Hành vẻ mặt thâm trầm: "Lệ Lôi, đây là việc riêng."
Trái tim Hạ Lăng đã nhảy tới cổ họng rồi, sợ Bùi Tử Hành mà thốt ra lời ấy thì Lệ Lôi sẽ lập tức buông tay mặc kệ. Dù sao, cô vàđại Boss Lệ cũng không có tình cảm gì nhiều, trước đây không lâu còn từ chối trở thành tình nhân của anh, làm mất mặt anh. Anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn cô bị người ta bắt nạt, thậm chí làđá bỏ xuống giếng, nhìn cô châm biếm.
Nhưng anh chỉ nhìn Bùi Tử Hành: "Thực tập sinh của Thiên Nghệ không có việc riêng."
Hạ Lăng lập tức thở phào, cảm thấy đại Boss Lệ quả là người quá tốt, như này rõ ràng là anh định nhúng tay vào xử lý việc này. Thực tập sinh của Thiên Nghệ không có việc riêng, lời này quả thực không thể cãi lại, thực tập sinh là nghệ sĩ dự bị, đối với nghệ sĩ mà nói, việc riêng chính là việc công.
"Lệ Lôi." Giọng Bùi Tử Hành hơi trầm xuống, mang theo chút nghiền ngẫm: "Một nhân vật nhỏ thôi mà lại làm phiền đến ông chủ lớn ăn trên ngồi chốc như anh, không ngờ có thể nhận ra cô ta là thực tập sinh trong Thiên Nghệ của anh."
Lệ Lôi tỏ ra ngây thơ vô tội: "Tôi làông chủ tốt quan tâm nhân viên mà."
Vừa nói xong, anh lại nói tiếp: "Chủ tịch Bùi, xin hãy thả Diệp Tinh Lăng ra. Đứa bé này còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội thì tôi sẽ kêu người dạy bảo lại đàng hoàng, sẽ cho anh một câu trả lời xác đáng."
Bùi Tử Hành nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt khó lường.
Lệ Lôi lại rất thản nhiên, thậm chí khóe môi còn hiện lên nét cười, sát khí của mười mấy người đàn ông phía sau anh lại càng tăng lên, cảm giác nguy hiểm ấy khiến người ta không thở nổi.
Bên phía Bùi Tử Hành chỉđem theo hai vệ sĩ, lại còn phải đang canh chừng Hạ Lăng.
Cuối cùng, Bùi Tử Hành hơi giơ tay lên.
Hai tên vệ sĩ thả Hạ Lăng ra cùng một lúc.
Khoảnh khắc lấy lại được tự do, Hạ Lăng ngây ra trong chốc lát, không thể tin được lại dễ dàng như thế, Bùi Tử Hành mà cũng có lúc thỏa hiệp. Nhưng sau đó, trong lòng lại có cảm giác mù mờ...
"Đứng đần thối ra ởđó làm gì, lại đây." Giọng Lệ Lôi truyền đến.
Hạ Lăng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chạy về phía anh, đứng sát sau lưng anh. Mười người vệ sĩ cao to vạm vỡ khí khái bảo vệ côở giữa, khi côđịnh thần lại, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Ánh mắt Bùi Tử Hành vẫn luôn dõi theo cô, như bóng với hình, khiến cô gai cả người.
Lệ Lôi lặng lẽ dùng thân thể che chắn cho cô.
"Lệ Lôi." Bùi Tử Hành chậm rãi mở miệng: "Anh có thể bảo vệ côấy nhất thời, nhưng chưa chắc đã có thể bảo vệ côấy cảđời đâu."
"Việc này không nhọc chủ tịch Bùi quan tâm." Lệ Lôi cười, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Nói xong, anh tay vung lên, dẫn đám người hùng hổ khí thếđi về phía thang máy.
Lúc bước vào thang máy, Hạ Lăng không kìm được quay đầu lại, xuyên qua kẽ hở giữa đám người, cô nhìn Bùi Tử Hành lần cuối cùng. Bùi Tử Hành vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ, ánh mắt âm u khó lường khóa chặt trên người cô, như lửa rực, như vực thẳm.
Cô bối rối tránh đi, hốt hoảng trốn vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đám đàn ông vạm vỡ lập tức xôn xao: "Đại ca, không phải chứ, chỉ tùy tiện đi khám bệnh thôi mà cũng có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân? Người đẹp này là người của trung tâm huấn luyện Thiên Nghệ sao? Không phải là anh rất ít quản lý chuyện làm ăn bên đóà?"
"Đúng đó, đại ca, giới thiệu cho chúng tôi tên của người đẹp chứ nhỉ."
"Người đẹp, đừng sợ, có bọn anh ởđây, không có kẻ xấu dám bắt nạt em đâu..."
Bọn họ mồm năm miệng mười, ai nấy đều hóa thân thành những kẻ nhiều chuyện, hình tượng rắn rỏi trước đóđã mất sạch sành sanh. Hạ Lăng đầu đau muốn nứt, sự sợ hãi và nỗi đau thầm còn sót lại trong lòng cũng bịđống âm thanh ầm ĩ quét hết trơn. Ai nói chỉ có phụ nữ mới ồn ào như vịt, đám đàn ông này ít ra cũng phải ngang mấy trăm con vịt đấy chứ...
Trong sự huyên náo, chỉ có một mình Lệ Lôi là không nói lời nào, anh khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào vách kính, chỉ cười để mặc bọn họầm ĩ.
Côđược anh che chở bên cạnh, chỉ cần chạm tay là tới, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ lên xuống của anh, ngửi thấy mùi ánh nắng hòa cùng cỏ xanh trên người anh, khiến lòng thả lỏng mà an tâm.
Không bao lâu, thang máy xuống đến tầng hầm để xe, "tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đám người hùng dũng đi ra, ào ào chào tạm biệt Lệ Lôi rồi thành tốp năm tốp ba tản đi như thủy triều.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại cô và anh.
Hạ Lăng ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh sáng lờ mờ của hầm để xe, đôi mắt anh sâu thẳm, sườn mặt góc cạnh mà tuấn tú, một tay tùy ýđút trong túi áo, thoạt nhìn tựa như người mẫu thời trang nam trên biển quảng cáo có thể nhìn thấy ở bất cứđâu ngoài đường, chói mắt mà vô hại. Nhưng khó mà tưởng tượng nổi một người như vậy lại vừa cứu cô từ tay Bùi Tử Hành.
Cô thật lòng thật dạ nói: "Cảm ơn anh, Boss."
Anh cười như không có chuyện gì to tát: "Nói cảm ơn tôi thì chi bằng cảm ơn vận may của em ấy. Bùi Tử Hành mà em cũng dám chọc vào, chán sống rồi hả?"
Cô cứng họng, nhưng cũng không thể nói cho anh biết, không phải cô trêu chọc Bùi Tử Hành, mà là Bùi Tử Hành chủđộng tới trêu chọc nhân vật nhỏ là cô? Nói ra ai sẽ tin. Trầm mặc trong chốc lát, cô chỉ nói: "Là tôi đã sai."
Hàng mày đẹp của anh nhăn lại, nhìn cô dò xét.
Cô không biết mình đã chọc vào chỗ nào khiến anh mất hứng, cô vô nhìn anh tội.
Anh nói: "Tôi không thích bị người khác qua mắt đâu. Em không phải người tùy tiện gây chuyện, nhận sai nhanh như vậy là không muốn nói cho tôi nguyên nhân thực sựđúng không? Rốt cục là làm sao mà em lại dây phải Bùi Tử Hành vậy."
Cô thầm giật mình, kinh ngạc bởi khả năng quan sát nhạy bén của anh. Không sai, cô dễ dàng nhận sai như vậy là vì muốn cho qua chuyện, những khúc mắc yêu hận trước kia giữa cô và Bùi Tử Hành quá thảm thiết, đến mức chỉ hơi chạm đãđau đớn không thể chịu nổi.
Cô chỉ muốn dùng lý do đơn giản nhất giải thích với người khác để nhanh nhanh cho qua chuyện.
Nhưng Lệ Lôi lại không buông tha cho cô, im lặng đợi cô trả lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không nhìn vào mắt anh: "Bùi Tử Hành..." Cô phải lấy sức lực rất lớn mới có thể nói ra cái tên trăn trởởđáy lòng cô: "Có hứng thú với tôi, muốn bao nuôi tôi. Tôi không biết tại sao anh ta ưng ý tôi."
Thì ra là thế. Ánh mắt Lệ Lôi càng sâu hơn, khả năng quan sát nhạy bén được tôi luyện qua thời gian dài khiến anh kết luận, cô vẫn không nói thật, nhưng mà, nhìn hai bàn tay buông bên người đang nắm chặt lại của cô...
Anh chỉ cười rồi đổi chủđề: "Em ởđâu? Tôi đưa em về."
"Dạ?" Cô giật mình, không ngờđại Boss Lệ lại tốt bụng như vậy: "Không cần làm phiền anh đâu, tôi tự về làđược rồi."
"Em tự về?" Anh cười giễu, dáng vẻ lười biếng: "Tôi thì không ngại gì hết, chỉ sợ em đi chưa được trăm mét đã bị người của Bùi Tử Hành bắt lại thôi."
Hạ Lăng không khỏi nghĩđến ánh mắt Bùi Tử Hành nhìn cô lúc gần đi, cô rùng mình một cái.
"Vậy thì phiền anh... Đưa tôi về trung tâm huấn luyện đi." Cô thấp giọng nói.
Nhà họ Diệp thì không thể vềđược rồi, đối với hai người được gọi là cha mẹấy, nếu đã bán côđược một lần thì chắc hẳn sẽ chẳng để tâm mà bán lần thứ hai. Những chỗ khác côđều không quen, nghĩ tới nghĩ lui, chỗ an thân duy nhất chỉ có trung tâm huấn luyện thôi.
Lệ Lôi lại cười: "Thật sự coi tôi là cu-li đấy hả? Bây giờ chúng ta đang ở phía Nam thành phố, trung tâm huấn luyện ở phía Bắc thành phố, đi hết thành phố thì cũng được thôi, vấn đề là thời điểm này bị sẽ kẹt xe đó. Diệp Tinh Lăng, đừng bắt nạt Boss như vậy chứ."