Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 41 - Chương 41: Trò mới của Bùi Tử Hành

Chapter 41 - Chương 41: Trò mới của Bùi Tử Hành

Nghe không hợp ý, Hạ Lăng bắt đầu nổi giận, không muốn ở cùng một phòng với Lệ Lôi nữa.

Cô chúc anh ngủ ngon một cách cứng nhắc, rồi quay lại phòng dành cho khách, lên giường ngủ tiếp. Có lẽ do uống sữa nóng nên lần này cơn buồn ngủập tới rất nhanh. Ý thức mơ màng, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Lần này, cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.

Sáng hôm sau, Hạ Lăng mở mắt ra thì trời đã sáng. Ánh nắng rọi vào phòng qua màn cửa dập hoa, yên tĩnh màấm áp. Lâu rồi không ngủ ngon thế này, Hạ Lăng đứng dậy rửa mặt, thay bộ váy mới xa xỉ, buộc gọn mái tóc dài bù xù của mình rồi đi ra phòng khách. Trong phòng ấy không có ai nhưng trong phòng bếp lại có tiếng động truyền ra.

Côđi qua để xem thì thấy Giám đốc trung tâm huấn luyện, Đàm Anh, đang mặc tạp dề, bận rộn nấu nướng.

Đàm Anh trông thấy cô cũng không cảm thấy bất ngờ: "Boss tạm thời có việc ra ngoài rồi. Anh ấy dặn tôi tới đón cô và chuẩn bị bữa sáng." Anh ta không hỏi cô sao lại ở trong căn hộ của Lệ Lôi. Có lẽ Lệ Lôi đã nói gìđó với anh ta rồi.

Hạ Lăng hơi giật mình nhìn anh ta nhấc chảo, thành thạo chiên trứng ốp la.

"Người của Thiên Nghệ các anh…đều có sở thích này sao?" Cô nổi lòng kính nể, hỏi.

Đàm Anh tức giận liếc cô: "Cái gì mà người của Thiên Nghệ chúng tôi? Cô cũng thế mà." Ngay sau đó, anh ta lại tỏ ra vô cùng thù hận: "Không phải người của Thiên Nghệđều có sở thích này, chẳng qua là sống chung lâu ngày với tên Boss biến thái kia thìđều sẽ bịép phải có sở thích này." Anh ta hung dữđổ trứng đã rán ra đĩa.

Hạ Lăng nhìn miếng trứng rán vàng óng, đẹp đẽ trong chiếc đĩa trắng liền nhớ lại cảnh hôm qua Lệ Lôi buộc cô xuống bếp. Côâm thầm rùng mình, quyết định sau này phải tránh tên biến thái điên cuồng kia càng xa càng tốt.

"Côđánh răng rửa mặt chưa?"Đàm Anh hỏi. "Ăn nhanh lên, kẻo nguội."

"Đánh răng rồi." Hạ Lăng trả lời rồi bước đến lấy nước ép trái cây và sushi, để lên bàn giúp giúp Đàm Anh. "Tổng giám đốc Đàm, nếu anh đã không thích nấu bữa sáng thì sao chúng ta không ra ngoài ăn?"

Nói đến đến chuyện này, Đàm Anh càng hận hơn: "Tên biến thái kia nói những nguyên liệu nấu ăn này mới được nông trại đưa tới, phải nấu càng sớm càng tốt thì mới không phụ lòng thức ăn ngon."

Hạ Lăng: "…"

Thôi được rồi, dù sao cũng không phải là cô bịép nấu bữa sáng. Cô vui vẻ ngồi xuống ăn sáng.

Ăn xong, Đàm Anh dọn dẹp nhà bếp. Hạ Lăng về phòng dành cho khách sắp xếp hành lý. Sau đó, hai người cùng trở về trung tâm huấn luyện.

Trong trung tâm huấn luyện đãđiều động thêm rất nhiều bảo vệ.

Đàm Anh nhìn cô: "Diệp Tinh Lăng, Boss bảo tôi chuyển lời cho cô, chỉ cần ở trong địa bàn của Thiên Nghệ thì không ai có thể dùng vũ lực đểép côđi, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn vậy thôi."

Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.

Đây là lời giải thích rằng, Lệ Lôi sẽ không nhúng tay vào gút mắc giữa cô và Bùi Tử Hành. Còn việc bảo vệ an toàn cho cô trong trung tâm huấn luyện không phải giúp cô mà là trách nhiệm tối thiểu của người làm boss lớn nên có.

Cô gật đầu: "Tôi biết rồi Tổng giám đốc Đàm."

Đàm Anh nhìn cô: "Tôi đã nghe Boss nói về chuyện của cô rồi. Tôi rất bất ngờ khi chủ tịch Bùi của Đế Hoàng lại thích cô." Anh ta chẳng hề kiêng nể lời này sẽ làm người ta tổn thương, thắng thắn nói tiếp: "Với người như cô, nhượng bộ anh ta có thể sẽ có lối thoát, còn nếu phản kháng thì chỉ có mình cô thua thiệt."

"Anh đang thuyết phục tôi sao?" Cô lẳng lặng nhìn Đàm Anh.

Đàm Anh thờơ trả lời: "Tôi chỉ cho cô lời khuyên thôi. Bùi Tử Hành không phải người dễ dàng chịu thua."

Nói rồi anh ta chở côđến dưới ký túc xá, thả cô xuống rồi nghênh ngang lái xe đi.

Thật ra không cần Đàm Anh nhắc nhở, Hạ Lăng cũng biết Bùi Tử Hành đáng sợ cỡ nào.

Những ngày sau đó, Hạ Lăng ngoan ngoãn sống trong trung tâm huấn luyện, không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, chỉ tập hát, tập nhảy một mình mà thôi. Thỉnh thoảng, cô lại nói chuyện điện thoại với Vệ Thiều Âm, hàn huyên về cảm nghĩđối với âm nhạc gần đây.

Cuộc sống cũng xem như yên ổn.

Nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm, chẳng biết Bùi Tử Hành sẽ còn làm ra chuyện gì. Ban đêm, cô thường ngủ không ngon, liên tục mơ thấy cơn ác mộng ấy. Những chuyện cũ lộn xộn quấy nhiễu cô từng giờ từng khắc, rất kinh hãi, nhưng không thể nói với ai… Cuối cùng, cô chỉ có thểđể mặc cho nó tiếp tục quay cuồng trong đáy lòng mình, đêm đêm bừng tỉnh giấc rồi lại co ro đến tận bình minh.

Ngày nghỉ kết thúc, các huấn luyện viên lần lượt trở lại trung tâm. Trong ký túc xá có thêm nhiều hơi người cũng khiến Hạ Lăng yên tâm hơn chút.

Không lâu sau đó, cô bịĐàm Anh gọi điện kêu vào văn phòng.

Vừa đẩy cửa ra, cô thấy anh ta đang ngồi đối diện một người mặc áo vest xám đậm, cà vạt sọc chéo, tay cầm cặp da cá sấu, hoa văn retro sáng bóng lạnh lẽo nhưđang chảy xuôi.

Là Sở Thâm.

Chuyện đãđến nước này, cô chẳng có gì phải sợ.

Điều gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Hạ Lăng tỉnh bơ nhìn Sở Thâm: "Nói đi, rốt cuộc ông chủ của anh muốn thế nào?"

Sở Thâm mỉm cười với cô: "Diệp Tinh Lăng, Đế Hoàng rất xem trọng tiềm năng của cô, dựđịnh mời cô chuyển sang bên đó."

Tim côđập "thình thịch". Trước đó, côđã từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng như: uy hiếp, đe dọa,… Cô tự nhận mình không hề e ngại mấy thủđoạn này, nhưng không ngờ bọn họ lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi, chuyển côđến Đế Hoàng để từ từ xử lý.

Cô liền nhìn về phía Đàm Anh: "Tổng giám đốc Đàm?"

Đàm Anh nói: "Đế Hoàng đưa ra điều kiện rất hậu đãi, tôi không có lý do gìđể từ chối."

"Nhưng anh biết rõ lý do tại sao bọn họ cần tôi mà!" Hạ Lăng phẫn nộ, chỉ vào mặt Sở Thâm: "Còn nữa, anh ta không phải người phụ trách của Trung tâm Huấn luyện Đế Hoàng, có tư cách gì mà bàn chuyện này với anh?!"

"Diệp Tinh Lăng." Sở Thâm cắt ngang cuộc đối thoại giữa cô vàĐàm Anh, vẫn nở nụ cười như cũ: "Ông chủđãđể tôi toàn quyền xử lý tất cả công việc có liên quan đến cô rồi."

Dáng vẻ không sợ hãi của anh ta làm cô không kiềm chếđược. Thù mới hận cũđồng loạt bốc lên đầu, Hạ Lăng quay sang nhìn anh ta, cay nghiệt châm chọc: "Sở Thâm, xem ra sau khi Hạ Lăng chết, anh sống rất tốt đấy nhỉ? Trước kia làm người đại diện cho côấy, chắc là anh uất ức lắm. Với tài cán của anh thì chỉ nên luồn cúi a dua, giúp ông chủ xử lý những chuyện dơ bẩn này thôi!"

Sở Thâm bị cô mắng thì gương mặt sa sầm xuống và bắt đầu nổi giận. Nhưng cuối cùng, anh ta lại nghĩđến thân phận của mình, không muốn đấu võ mồm với nhân vật nhỏ như cô. Sở Thâm sầm mặt, nói với Đàm Anh: "Tổng giám đốc Đàm, quản lý người của anh cho tốt vào."

"Sắp là người của anh rồi."Đàm Anh cười cười, nói với Hạ Lăng: "Diệp Tinh Lăng, tôi đứng trên lập trường của Thiên Nghệđể suy nghĩ. Tôi không có hứng thú với ân oán cá nhân của cô và việc này cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi."

Giọng điệu của anh ta rất máy móc.

Hạ Lăng nghẹn lời vì biết rằng anh ta nói không sai, là cô mất kiểm soát.

Cô cố gắng tỉnh táo lại, kiềm chế tâm trạng của mình: "Vậy Tổng giám đốc Đàm đã quyết định chuyện này rồi?"

"Dựa theo quy trình thì cô có ba ngày để suy nghĩ."Đàm Anh nói, "Nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở cô, dù kết quả suy nghĩ của cô thế nào, thì quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Trung tâm Huấn luyện."

Nói cách khác, chuyện đãđịnh rồi. Không phải bọn họđang thương lượng với cô mà làđang thông báo kết quả cho cô thôi.

Hạ Lăng không phí lời nữa, quay người rời khỏi phòng làm việc.