Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 46 - Chương 46: Vệ Thiều Âm phản pháo

Chapter 46 - Chương 46: Vệ Thiều Âm phản pháo

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Dưới khán đài, trên hàng ghếđầu dành cho khách quý, Sở Thâm đang ngồi khoanh hai tay lại: "Không sai, Diệp Tinh Lăng hát bài 'Hải yêu' này quả thực rất có trình độ, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn của Hạ Lăng trước đây..." Anh ta nói rất chậm: "Nhưng cùng lắm cũng chỉ là bắt chước như vẹt thôi, quá giống với bản của Hạ Lăng. Người như thế mà cũng có thểđược tán đồng sao?"

Anh ta vừa dứt lời, tất cảđều lặng thinh.

Hạ Lăng tức đến run người. Nhớ năm xưa, côđối xử với anh ta không tệ. Nhất làở trước mặt Bùi Tử Hành, cô luôn cố gắng nói tốt về anh ta. Nhưng hôm nay đầu thai sống lại, sao anh ta cứ nhưâm hồn không tan, năm lần bảy lượt gây khó dễ với cô vậy?!

Hạ Lăng đang định nói gìđó thì Vệ Thiều Âm đã lên tiếng trước.

"Sở Thâm, nếu anh không hiểu vềâm nhạc thìđể Phượng Côn nói đi." Trước giờ, Vệ Thiều Âm vẫn luôn nói chuyện không nể mặt ai như vậy, mấy ngày nay lại càng cay độc hơn: "Diệp Tinh Lăng hát bài hát này kém phong cách của Hạ Lăng cả vạn dặm, anh không nhận ra được sao?"

Sở Thâm cười lạnh: "Vậy nên tôi mới nói cô ta phần lớn chỉ bắt chước Hạ Lăng mà thôi. Quả thật trong việc xử lý nốt cao, cô ta vẫn kém vạn dặm. Có rất nhiều nốt mà cô ta hoàn toàn không lên được!"

Dưới khán đài xôn xao tiếng bàn tán. Sở Thâm nói không sai, quãng giọng kiếp trước của cô rất dài, hát bài gì cũng đều dễ như trở bàn tay. Nhưng kiếp này, giọng của cô lại không bằng khi đó, quả thực có mấy chỗ cô khó mà lên nổi trong bài hát này.

Vệ Thiều Âm gay gắt đáp trả: "Vì thế, Diệp Tinh Lăng xử lý chuyển giọng rất tốt. Tất cả các nốt không lên nổi, côấy đều dùng cách của mình để giải quyết một cách hoàn hảo không chút tì vết, khiến bài hát này nghe vô cùng tự nhiên. Về mặt chất lượng âm nhạc, tổng thể thì không hềảnh hưởng gì. Đây là tài hoa còn đáng quý hơn cả bắt chước hát y chang, anh không hiểu sao?"

Lời lẽ này được không ít người dưới khán đài gật gùđồng tình: "Đúng vậy, nếu không biết ca sĩ hát gốc của bài hát này là Hạ Lăng thì quả thực chúng tôi sẽ tưởng rằng bài này sáng tác dành riêng cho Diệp Tinh Lăng."

Vệ Thiều Âm nói tiếp: "Huống chi về mặt xử lý bài hát, phong cách tổng thể của Diệp Tinh Lăng và Hạ Lăng cũng hoàn toàn khác nhau. Hạ Lăng rất nổi trội, tựa như ngọn lửa dưới biển sâu, xinh đẹp ma mị, tràn đầy mê hoặc, nguy hiểm. Nhưng Diệp Tinh Lăng lại không vậy, côấy... lạnh giá hơn."

Nói đến đây, anh ta liếc nhìn cô một cái: "Tiếng hát của côấy giống như sương mù, bên trong ẩn giấu cảm giác hiu quạnh và thê lương, như thểđã trải qua sóng to gió lớn."

"Một cô gái còn rất trẻ mà có thể hát đến mức độ như vậy, tiền đồ tương lai quả thật không thể lường trước được."

Vệ Thiều Âm nói ra.

Sở Thâm nhìn anh thật sâu, đôi môi mím chặt.

Hạ Lăng biết anh ta không có cách nào để phản bác lại Vệ Thiều Âm. Luận về năng lực hiểu biết âm nhạc, anh ta kém Vệ Thiều Âm quá nhiều, dù có tranh luận tiếp thì cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Sở Thâm đứng dậy: "Thực tập sinh này, tạm thời cứ gửi nhờở Thiên Nghệ."

Nói xong, anh ta nhìn cô một cái thật lâu. Lần này, côđã thấy rõánh mắt của anh ta, bên trong dường như có chút hoài niệm, lại như khinh thường, như tàn nhẫn, còn có cả tiếng thở dài... Buồn vui khó phân biệt, phức tạp khó lường.

Anh ta xoay người bỏđi, không hề nói bất kỳđiều gì. Người của Đế Hoàng xưa nay không nói, chỉ làm.

Hạ Lăng bịánh mắt cuối cùng của anh ta làm rùng mình, trái tim như bị một bàn tay lạnh giá bóp chặt, không hít thở nổi.

"Tiểu Lăng." Mãi cho đến Đàm Anh tuyên bố kết thúc, Vệ Thiều Âm đi tới, vỗ vỗ vai thì cô mới hoàn hồn.

Anh đưa một cốc nước ấm và cả một viên đường nhuận họng cho cô: "Sau này, đừng ép bản thân như thế nữa. Cổ họng mới là chuyện cảđời."

Hạ Lăng ngẩn ra, sau đó cảm kích cười với Vệ Thiều Âm, thấp giọng nói: "Vâng, tôi biết."

Vệ Thiều Âm đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu im lặng, rồi dẫn côđến phòng nghỉ.

Hạ Lăng ngồi một lát, uống thêm chút nước mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Lúc này, anh mới yên tâm nói chuyện với cô: "Đoạn cuối cùng có phải là hát tốn sức lắm không?"

Cô biết anh ta đã nhận ra. Bài "Hải yêu" quả thực rất khó. Cho dù côđã xử lý vài chỗ thì hát liền một hơi cũng vô cùng tốn sức. Trong khúc cao trào của đoạn ngẫu hứng ấy, tiếng hát của côđã hơi hụt hơi. Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi không khiến người khác chúý, nhưng Vệ Thiều Âm lại nhạy cảm nghe được.

Cô thở dài, hơi thất vọng.

Kiếp trước của cô cơm ngon áo đẹp, có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc riêng, cẩn thận từng li từng tí trong việc bảo vệ cuống họng cho cô. Kiếp này, giọng hát trời sinh đã tầm thường, lớn lên cũng không được chăm sóc cẩn thận, sao mà so được với thời kỳ hưng thịnh trước đây chứ?

Hạ Lăng hào hoa phong nhã một thời, cuối cùng cũng đã trở thành truyền kỳ không thể nào sao chép.

Vệ Thiều Âm nhìn ra nỗi phiền muộn của cô: "Không ai lại ngốc đến mức đi so quãng giọng với Hạ Lăng cả, như thế là tự tìm đường chết. Tiểu Lăng, côđã làm rất tốt rồi, kỹ thuật của cô không hề kém côấy, thậm chí cô còn khéo léo, mạnh hơn trong việc xử lý cảm xúc một bậc. Chỉ cần kiên trìđi theo phong cách của mình, rồi một ngày cô sẽ có thểđứng trên đỉnh cao."

Cô hiểu ý của Vệ Thiều Âm, chính làđỉnh cao thuộc về Diệp Tinh Lăng hoàn toàn khác với Hạ Lăng.

Cùng với lòng cảm kích, trong lòng cô không khỏi sinh ra vài phần chờ mong. Hạ Lăng thầm tự nhủ: "Đúng vậy... Đỉnh cao thuộc về Diệp Tinh Lăng sẽ như thế nào nhỉ?"

Chậm rãi uống hết nước trong cốc, cô ngẩng đầu lên: "A Vệ, cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi gì chứ, cô bớt ngược đãi cổ họng vài lần là tôi đã cảm ơn trời đất rồi." Vệ Thiều Âm thấy cô không sao thì lại trở về với miệng lưỡi cay độc: "Tôi quả thật không tin nổi cô lại có thể ngốc như thế, học cái cô Hạ Vũ thiểu năng ấy đểép mình đến giới hạn?! Côđang lừa Đàm Anh đấy à, thù lớn lắm sao? Định để anh ta chống lại Đế Hoàng rồi sau đóôm một Diệp Tinh Lăng hỏng khóc ròng sao?!"

Hạ Lăng chột dạ lí nhí: "Nhưng tôi có xử lý chuyển giọng mà..."

"Cho dù là chuyển giọng thì tình trạng trước mắt của cô cũng không gánh nổi với tình huống biểu diễn cường độ cao thế này!"

"Vậy vừa rồi anh nói với Sở Thâm là tôi hát rất hoàn hảo..."

"Tôi lừa anh ta đấy! Cô cũng tin hả?! IQ của cô cũng bằng anh ta sao?!"

Hạ Lăng bị Vệ Thiều Âm mắng mà không dám cãi lại, đành nén giận chờ anh ta mắng đã rồi nghênh ngang rời đi.

Đợi anh ta đi xa, Hạ Lăng mới ỉu xìu đi ăn cơm, sau đó trở lại ký túc xá, mệt nhoài tắm rửa rồi đi ngủ.

Vệ Thiều Âm nói đúng, với cổ họng và tình trạng cơ thể của cô hiện giờ, việc hát "Hải yêu" quả thực là một gánh nặng vô cùng lớn. Lúc còn ở trên sân khấu, cô vẫn chưa cảm nhận được. Bây giờ, lúc cả người đãđược thả lỏng, cô mới cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, tinh thần và thể lực đều hao hụt.

Cô ngủ một giấc rất sâu, cũng không hề gặp ác mộng như mọi khi.

Chẳng biết qua bao lâu, cô bị người ta ra sức lay tỉnh.

"Tinh Lăng, điện thoại của cậu." Là Lan Lan, bạn cùng phòng của cô. Lan Lan đưa chiếc điện thoại khảm pha lê xinh đẹp qua: "Chuông kêu lâu rồi, bọn tớđều bịđánh thức, cậu mau nhận đi."

Hạ Lăng mơ mơ màng màng không muốn nhúc nhích, miệng lớ mớ: "Cậu tắt đi hộ tớ..."

Lan Lan nhìn cô như gặp ma: "Tắt đi?! Làđiện thoại của đại Boss đấy! Tinh Lăng, cậu quen Boss Lệ của chúng ta từ bao giờ vậy hả?!"

Hạ Lăng giật mình, tỉnh cả người.