Hạ Lăng ngây ra, oán thầm, lúc này nhớ ra mình làông chủ rồi hả, vừa rồi là ai khăng khăng đòi tiễn cô?
Côỉu xìu nói: "Vậy anh nói xem phải làm sao đây."
Lệ Lôi xoay chìa khóa xe trên tay một vòng, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng lấp lánh: "Đến chung cư của tôi ở tạm một đêm đã, sáng sớm mai, người của trung tâm huấn luyện sẽđến đón em."
Chung cư của anh?
Cô nhớ tới đề nghị bao nuôi lần trước, hàng lông mày nhíu lại.
Lệ Lôi dường như nhìn ra côđang nghĩ gì, anh nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với việc cưỡng ép người khác. Chỉ với lá gan nhỏ xíu này của em mà còn dám trêu chọc Bùi Tử Hành hả?" Nói xong, anh phối hợp đi lên phía trước: "Nghĩ kỹ rồi thìđi cùng, hoặc là tự về."
Hạ Lăng ngắm nhìn bóng lưng của anh, trong lòng lại hiện ra ánh mắt âm u của Bùi Tử Hành, cô cân nhắc trong thoáng chốc rồi cắn răng đi theo.
Xe của Lệ Lôi là một chiếc xe việt dãđãđược nâng cấp. Kiếp trước, Hạ Lăng cũng là một tay đua có thâm niên, chỉ liếc mắt đã nhìn ra là Land Rover dùng trong quân đội đãđược độ lại, tính năng tuyệt vời, vẻ ngoài mạnh mẽ, chạy trên đường thì siêu chất.
Dường như người của Thiên Nghệđều thích tự lái xe, Vệ Thiều Âm cũng vậy, và Lệ Lôi cũng thế.
Hạ Lăng ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn xong, Lệ Lôi điều khiển vô lăng, thuần thục lái ra khỏi hầm để xe, hòa vào dòng xe cộđông đúc trên đường cao tốc. Nửa tiếng sau, chiếc xe việt dã lái vào một khu nhà cao cấp yên tĩnh nằm giữa thành phố náo nhiệt, dải thực vật xanh kéo dài hun hút, trồng đủ các loại cây quý, um tùm, tươi tốt, chỉ vài ngôi nhà lác đác.
Lệ Lôi đỗ xe vào ga-ra, dẫn Hạ Lăng đến thang máy chuyên dụng lên thẳng căn hộ.
Vào nhà, vòng qua cánh cửa, đập vào mắt chính là một phòng khách vô cùng rộng rãi, ước chừng phải rộng hơn nửa tầng lầu, trần nhà cách sàn chừng năm, sáu mét, cả một mặt tường đều lắp kính, vô cùng sáng sủa, tầm nhìn rất đẹp. Sàn nhàđược lót gỗ nguyên miếng nhẵn nhụi, đường vân tinh tế. Trong phòng bày một bộ bộ sofa bằng da thật, chính là thiết kế thịnh hành nhất hiện nay, tạo hình xa hoa, đường nét tao nhã.
Lệ Lôi tiện tay ném áo khoác lên sofa, nói với cô: "Ngồi đi."
Nói xong, anh quay người đi, không biết làm cái gìđó.
Hạ Lăng nhìn sofa kia, vừa mới định đi qua ngồi xuống thì chợt phát hiện, trên chiếc thảm lông trắng như tuyết có một con báo đốm đang nằm bò ra đầy lười biếng, nó khoác trên người những đốm hoa mai xinh đẹp bốn chân dang rộng, tự biến mình thành một tấm da báo.
Cô suýt nữa đãđạp lên rồi.
Cô bất giác lui lại một bước, khẽ hô lên thành tiếng.
Con báo đốm Nhị Mao lười biếng mở mắt ra nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Hạ Lăng không dám phát ra tiếng động nữa, cô nín thở, cẩn thận dè dặt lui lại từng chút một, cứ lui mãi, cho đến khi đụng vào một lồng ngực khỏe mạnh. Cô bị bất ngờ, suýt chút nữa làđã kêu lên sợ hãi, nhưng lại bị một cánh tay ôm lấy eo, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm khàn của Lệ Lôi: "Đừng sợ, là tôi."
Cô thở phào một hơi, thả lỏng người.
Trái tim bị dọa cho sợđến gần chết từ từổn định lại, ý nghĩ trước tiên trong đầu đó là: chắc chắn cô và con báo này khắc nhau. Thế nên lần nào gặp cũng làm cô sợ phát khiếp, lần đó cũng không có ngoại lệ.
Hạ Lăng giãy ra khỏi ngực Lôi Lệ, xoay lại nhìn anh: "Tôi không ngồi sofa kia đâu, có còn... phòng nào khác không?"
Anh cười, ánh sáng dập dờn trong đôi mắt sâu thẳm: "Không ăn tối à?"
"Dạ?"
Anh xoay người: "Tới phòng bếp giúp tôi."
Hạ Lăng ngẩn ngơđi theo anh đến phòng bếp rộng rãi sáng ngời, nhưng lại giật mình lần nữa. Trong phòng bếp, đại Boss Lệđeo chiếc tạp dề trắng tinh nấu cơm, một tay cầm nồi, một tay tay cầm muôi, trông có vẻ rất thành thạo.
"Anh... Anh bình thường cũng tự làm cơm ạ?" Cô lắp bắp hỏi, sự khiếp sợ này chắc chắn còn lớn hơn cả vừa rồi, khi suýt nữa dẫm lên con báo đốm. Thật vậy, đường đường một đại Boss như anh, lại còn có thế lực đứng sau là xã hội đen, vậy mà lại có sở thích này?
Nhìn dáng vẻ thành thục của anh, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Lệ Lôi làm như không thấy vẻ kinh ngạc của cô, tiện tay ném một quả cà chua qua: "Lột vỏđi."
Hạ Lăng vô thức đón lấy, nhìn quả cà chua đỏ tươi trên tay cả buổi, cho đến khi anh thúc giục mới như vừa hoàn hồn, tay chân lóng ngóng bắt đầu lột vỏ. Mặc dù côđã sống hai đời nhưng trước giờ chưa từng vào bếp, bây giờ mới phát hiện lột vỏ cà chua lại khó như vậy, cố gắng cả buổi, khắp tay, khắp người đều là nước cà chua mà vẫn không lột xong.
Nhìn quả cà chua bị vần vòđến nát bét trong tay, cô vô cùng hoài nghi, cái này có thểăn được không?
"Lột xong thìđưa tôi, phải cho vào nồi rồi." Lệ Lôi nói. Chờ một hồi không cóđộng tĩnh gì, anh quay đầu lại, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hạ Lăng đang đứng trước bàn bếp, lúng ta túng lúng cầm một... vật thể màu đỏ nhìn không ra là thứ gì, cho dù là Boss đại nhân kiến thức rộng rãi thì vào giờ này khắc này cũng phải sửng sốt.
"Diệp Tinh Lăng, em là phụ nữ thật đấy à."
"Boss đại nhân, chuyện này thật không thể trách em được, đây là lần đầu tiên mà." Cô giơ quả cà chua lên, nói với vẻ vô tội.
Lệ Lôi quả thực muốn thở dài, đoạt vật thể không xác định màu đỏ lại, ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó, anh chấp nhận số phận lấy một quả khác ra, tự lực cánh sinh. Vừa lột vỏ cà chua, anh vẫn không quên sai cô: "Em rửa xà lách ở trong bồn đi, nếu vẫn làm không ra hồn thì cứđến phòng khách với Nhị Mao."
Nghĩ một lát, cảm thấy mình dữ quá, anh quay đầu lại, nhe răng cười với cô một cái.
Hạ Lăng nhìn anh cười khiến trong lòng có chút run sợ, bấm bụng đi đến cạnh bồn nước rửa xà lách, cô nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, chẳng qua anh ỷ vào mình nuôi thú dữ thôi nhé, có gìđặc biệt hơn người chứ, chưa thấy ai 'cáo mượn oai hùm' như thế. À không, người mượn uy báo mới đúng, khốn khiếp!" Cho đến khi giày xéo đống xà lách nát bươm, cô mới phát hiện: thôi xong rồi.
"Boss, cái đó..."
"Diệp Tinh Lăng, em ra với Nhị Mao đi."
"..." Cô xin thề, sau này sẽ không tới nhà Lệ Lôi nữa.
Vất vả lắm mới được ăn cơm tối, cô không thể không thừa nhận, tay nghề nấu nướng của Boss Lệ quả thật không tồi, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị, có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp. Không, thậm chí còn ngon hơn cả những món do đầu bếp chuyên nghiệp làm mà cô từng ăn của cả hai đời cộng lại.
"Boss, anh quả là cái gì cũng biết." Cô khen thật lòng.
Lệ Lôi nheo mắt cười: "Ở một mình lâu rồi, mấy việc như nấu nướng kiểu gì cũng phải biết đôi chút."
Cô gật đầu tỏ ra đã hiểu, từ việc anh lái xe việt dã cũng có thể thấy được, anh hẳn là một người rất độc lập, bất kỳ việc gì cũng thích tự mình làm. Vừa nghĩ như thế, cô lập tức cảm thấy, cho dù anh không thuê giúp việc thì cũng không tính là quá kỳ lạ.
Cô không khỏi hơi tò mò, rốt cục gia đình như thế nào đã nuôi anh được như thế?
So với Bùi Tử Hành…Đúng là hai loại người khác hoàn toàn….
Trong lúc lơđãng, cô lại nghĩ tới người đàn ông nguy hiểm như vực sâu ấy, anh tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, quy củ cổ lỗ sĩ của hào môn thế gia, mặc áo sơ mi tơ tằm đắt đỏ, áo khoác bành măng tô, khí chất đầy mình, cử chỉ tao nhã không thể bắt bẻ. Anh nói năng nhã nhặn, giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh cho cô biết: "Anh phải có một người vợ môn đăng hộđối, xứng với thân phận bà chủ của Bùi thị."
Sâu trong đáy lòng cô, nỗi đau trào dâng.
Đi chết đi, quy củ nhà giàu.
Hạ Lăng bới mạnh một miếng cơm, chặn nước mắt khóe mắt lại.
Ở góc độ cô không hề nhìn thấy, Lệ Lôi nhìn cô như cóđiều suy nghĩ, ánh mắt khó lường.