Cô hít sâu một hơi, cổ vũ cho mình: "Chỉ cách mười mét thôi mà, Hạ Lăng, cố lên, đi tới đi."
Chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu, Vệ Thiều Âm đã mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là cô có lên không? Mau đi, mai còn phải sáng tác một ca khúc mới."
Bùi Tử Hành vẫn nhìn chằm chằm cô, góc áo măng tô tung bay trong gió tuyết.
Cô thấy từđầu đến cuối anh ta vẫn bất động, chỉđành an ủi bản thân, với cái xác khác hẳn, anh ta không thể nào nhận ra mình rồi. Sau đó, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi bước về phía chiếc xe[ZD1] .
Chỉ thoáng lướt qua nhau.
Cô nhận thấy trên người anh ta có mùi thuốc láđắng chát, đứng trong gió tuyết cũng không tan đi.
Ở khoảng cách gần đến mức đưa[ZD2] tay là có thể chạm tới, anh ta đè thấp giọng nói: "Cô…"
Cô lảo đảo, thân thể run lên không kiểm soát được. [ZD3] Khoảnh khắc này lòng dạ cô rối bời, suýt nữa thì rơi lệ.
Nhưng mà, cuối cùng chỉ bước nhanh, đi như chạy trốn.
Lên xe Vệ Thiều Âm, Hạ Lăng vẫn hoảng hốt, tay run rẩy cài dây an toàn mấy lần mới được. Ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy Bùi Tử Hành vẫn vịn cửa xe trầm mặc đứng yên, gió tuyết khắp trời tạt vào người anh ta, nhưng dường như anh ta không hề phát hiện.
Vệ Thiều Âm khởi động xe.
Xe đã chạy rất xa, anh ta đột nhiên hỏi: "Cô quen Bùi Tử Hành sao?"
Hạ Lăng không nói gì.
Trong xe, hệ thống sưởi tỏa ra hơi ấm, âm nhạc dịu dàng, quanh quẩn trong không gian yên lặng. Cả người cô lạnh ngắt cũng dần ấm lên, thả lỏng hơn, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của Vệ Thiều Âm nắm vô lăng, chăm chú nhìn đường và nói: "Ánh mắt của anh ta nhìn cô cứ như côđang nợ anh ta mấy chục tỷ vậy."
Cô cười khổ, cuối cùng cũng có sức cãi lại: "Anh cảm thấy tôi nợđược nhiều như thếư?"
Anh ta cười: "Cũng đúng, cô nợ công ty mấy triệu màđã căng thẳng như vậy, nếu nợ Bùi Tử Hành vài tỷ thật thì nhảy lầu luôn cho nhanh."
Cô thà nợ công ty vài tỷ, như vậy cũng sẽ có một ngày thanh toán xong. Nhưng bây giờ thì là thế nào? Ngay cả cái chết cũng không thểđuổi người đàn ông đó ra khỏi thế giới của cô, rốt cuộc… phải làm thế nào mới có thể dứt bỏđược anh ta?
Vệ Thiều Âm chỉnh sang loại nhạc êm ái hơn nữa, nhưng câu hỏi của anh ta lại rất sắc bén: "Rốt cuộc là cô có quen anh ta không?"
"Anh Vệ." Cô nhắm mắt lại, nói khẽ, "Diệp Tinh Lăng chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé của Thiên Nghệ mà thôi, làm sao có thể quen với ông chủ lớn của Đế Hoàng ăn trên ngồi trốc như vậy được."
"Tôi bảo cô có thể gọi tôi là A Vệ mà, sao không nghe thế hả?" Vệ Thiều Âm phàn nàn, thấy cô không trả lời lại nói. "Tôi thấy cũng phải, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô… không đơn giản."
"Mấy người làm ông chủđều biến thái." Cô nói lãnh đạm: "Ai biết bọn họ nghĩ gì."
Vệ Thiều Âm nhạy bén nhìn cô: "Ông chủ của chúng ta cũng chọc giận côà?"
Cóđôi khi trực giác của người này chuẩn kinh người.
Hạ Lăng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, buồn buồn nói: "Không."
Cũng không thể nói cho anh ta biết, Lệ Lôi muốn bao nuôi cô.
Bỗng thấy hơi đau đầu, toàn những chuyện lộn xộn gì thế này? Vừa nghĩđến Lệ Lôi nói đợi côđổi ý, tâm trạng lại tệ hơn vài phần. Kiếp này cô chỉ muốn sống những ngày bình thường an nhiên, cô không muốn có quan hệ gì với những nhân vật lớn này, cô không hầu hạ nổi.
Những này sau đó, tâm trạng và tinh thần Hạ Lăng sa sút nhiều.
Studio thu âm của Vệ Thiều Âm bận đến mức bùđầu, [ZD4] Hạ Lăng không tập trung, mắc nhiều sai lầm nên bị anh ta mắng như tát nước, suýt nữa phải dọn đồ quay về trung tâm huấn luyện.
Hôm nay, vất vả lắm mới kết thúc công việc trước thời hạn, côđi một mình trên đường.
Vào đông, ánh mặt trời trong veo, [ZD5] chỉ lác đác vài người đi đường, những cửa hàng ven đường phát ca khúc thịnh hành nhất mùa này.
Lúc đi qua góc phố thì một chiếc Audi khí phái dừng lại trước mặt cô. Hạ Lăng ngẩng đầu, thấy một người trong xe bước xuống, mặc áo khoác dài màu đen, tháo kính xuống. À, người quen cũ, Sở Thâm.
Côđứng lại, lẳng lặng nhìn anh ta.
Anh ta đưa một tấm danh thiếp: "Cô Diệp, cô còn nhớ tôi không?"
"Tôi biết, Sở Thâm của Đế Hoàng, đã gặp ở Liên Hoan Cuối Năm." Cô nói thản nhiên, không nhận danh thiếp của anh ta.
Anh ta cũng không tức giận, thu tay về một cách tự nhiên, giống như việc xấu hổ vừa rồi không xảy ra. Anh ta cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất khách sáo: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi? Đế Hoàng chuẩn bị cho cô một món quà nhỏ."
Hóa ra là phần hối lộ mà Vệ Thiều Âm giúp cô gạt tới đãđến rồi.
Cô quay đầu nhìn quanh mình, chỉ vào một quán cà phê ven đường: "Ởđó nhé?"
Sở Thâm gật đầu, đi vào cùng cô.
Trong quán cà phê rất ít người, Hạ Lăng chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Có phục vụ tiến lên hỏi bọn họ cần gì, Sở Thâm gọi một cốc cà phê Jamaica, Hạ Lăng nói: "Nước ấm, cảm ơn."
Sở Thâm quan sát cô cẩn thận.
"Cô rất giống một người bạn cũ mà tôi biết." Anh ta bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng giật mình, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản: "Hả?"
"Côấy cũng không đểýđến ai, vào quán cà phê thích ngồi gần cửa sổ, hơn nữa còn có thói quen uống nước ấm." Trong giọng nói Sở Thâm chứa vài phần hoài niệm và buồn bã.
Cô cười lạnh: "Hóa ra, hôm nay người đại diện Sởđến tìm tôi để hoài niệm sao?"
Anh ta như bị sự cay nghiệt của côđâm trúng nỗi đau, sắc mặt trầm xuống, nhìn cô vài giây rồi cười nhạt: "Tìm côđể hoài niệm? Diệp Tinh Lăng, côđề cao mình quá rồi. Người như cô sao có thể bằng một phần vạn của côấy?"
Không hắt nước vào anh ta là vì cô rất biết kiềm chế.
Kiếp này, sức chịu đựng của cô lớn hơn nhiều hơn so với trước đây, nếu là Hạ Lăng kiếp trước, nghe người từng phản bội mình, đẩy mình vào bước đường cùng nói như vậy, không chỉnh anh ta thân bại danh liệt sẽ không bỏ qua…
Là anh ta ruồng bỏ cô trước, hôm nay có tư cách gì giả vờ mà nhớ nhung?
Hạ Lăng nắm chặt ly thủy tinh trong tay, lại buông ra, đè nén cơn tức: "Nói vào chuyện chính."
Sở Thâm đẩy tờ giấy ra: "Cô có một cô em gái tên là Trình Tinh Phỉ vẫn đang nằm viện phải không? Chúng tôi đã liên lạc với ba mẹ côđể chuyển cô béđến bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tất cả chi phíđều do Đế Hoàng chịu."
Cô ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn tờ giấy anh ta đẩy tới.
Đó là một tờ giấy thông báo chuyển viện, trên đó có chữ ký của ông bà Diệp, giấy trắng mực đen.
Hạ Lăng nói: "Không ai cho tôi biết."
Sở Thâm đan mười ngón tay: "Là tôi không cho bọn họ nói trước, dựđịnh sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ."
Niềm vui bất ngờ? Nỗi sợ bất ngờ thìđúng hơn.
Cô hiểu rất rõ bệnh tình của Phỉ Phỉ, bác sĩ nói có lẽ cảđời này, con bé sẽ không thể tỉnh lại, có nghĩa làđể người sống thực vật này cảở lại bệnh viện cảđời. Phỉ Phỉ còn trẻ, tương lai còn mấy chục năm, tất cả chi phí chăm sóc và chữa bệnh đều tất tốn kém, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai… nó là một cái động không đáy.
Chuyện này, không những hao tổn nhiều của cải, mà còn là phiền phức không bao giờ ngừng được.
Phí ngậm miệng cho một lần PR, sao Đế Hoàng lại trả cao như vậy?
Họ còn giấu cô, sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi thứ rồi.
Suy nghĩđầu tiên trong đầu Hạ Lăng chính làđưa Phỉ Phỉ về bệnh viện cũ, tuy rằng điều kiện hơi kém nhưng dùng số tiền cô mượn Thiên Nghệ thì sẽ an tâm hơn. Nhưng cô và Phỉ Phỉ là em gái cùng cha khác mẹ, mẹ kế lại không thích cô, chỉ yêu thương mình con gái ruột là Phỉ Phỉ. Bây giờđược chuyển đến bệnh viện xa hoa, dù Hạ Lăng muốn đưa con bé quay lại thì mẹ kế chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trong lòng dâng lên nỗi bất an mơ hồ, cô uống một hớp nước, từ từ hỏi: "Chỉ có một chuyện này à?"
Sở Thâm nở nụ cười: "Cô rất thông minh."
Anh ta nói, lại duỗi tay đẩy tới một món khác, chiếc hộp dài được gói một cách tinh xảo, vừa nhìn đã thấy là có giá trị xa xỉ.