Hạ Lăng đã tham gia rất nhiều buổi lễâm nhạc quan trọng, quá hiểu cách sắp xếp chuyên viên trang điểm trong đó. Rõ ràng nhân số phía bên Hạ Vũđã vượt xa chỉ tiêu. Nhưng chuyện này cũng không thể trách Hạ Vũ. Hằng năm, có rất nhiều chuyên viên trang điểm tựđề cử mình đến làm cho các ngôi sao nổi tiếng để ké fame. Dù chỉ là trợ giúp, nhưng nếu kể ra thì cũng là"tôi đã từng trang điểm cho người này", có thể lừa gạt được vô số người không hiểu chuyện.
Chỉ là cô không ngờ, bên cạnh một người mới như Hạ Vũ mà cũng đông như thế.
Hoa Tuyết khổ sở: "Nhưng Ken là chuyên viên trang điểm được sắp xếp cho tôi. Những chuyên viên trang điểm khác đều phải trang điểm cho nghệ sĩ họ phụ trách, dù tôi muốn tạm thời thay người cũng không tìm được."
Thấy cảđám người kia chắn ngang hành lang, vẻ mặt Vệ Thiều Âm như sắp không kiềm chếđược nữa. Anh ta quay sang nói với Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, cô dẫn côấy đi tìm chuyên viên trang điểm của tôi để trang điểm đi."
Mấy ngày gần đây, Vệ Thiều Âm và côđã quen thuộc. Anh ta không còn lạnh nhạt khách sáo gọi cô là Diệp Tinh Lăng nữa, mà vô cùng bớt việc, đổi tên cô thành Tiểu Lăng. Nickname này khiến cô nhớ tới không ít chuyện khó chịu trước kia, nên côđã kháng nghị. Tại sao nhóm Lạc Lạc đều gọi là Tinh Lăng, còn anh ta lại nhất quyết phải gọi là Tiểu Lăng?
Vệ Thiều Âm cũng nói, chẳng hiểu sao, anh ta lại cảm thấy tên Tiểu Lăng hợp với cô hơn là Tinh Lăng.
Hạ Lăng thật sự hết chỗ nói. Người đàn ông này quả thật là có trực giác nhạy cảm của động vật hoang dại, là…ừm, khả năng chạm đến linh hồn của những nhà sản xuất âm nhạc.
Lúc này, nhà sản xuất âm nhạc chạm đến linh hồn kia đã gây phiền phức cho cô rồi. Nghe giọng anh ta, Sở Thâm liền quay phắt ra nhìn bọn họ, nhìn Vệ Thiều Âm khoảng một giây, sau đó chuyển hướng sang nhìn người bịđiểm danh là cô.
Hạ Lăng biết, anh ta đã nghe thấy hai chữ'Tiểu Lăng'. Kiếp trước, người thân thiết với cô cũng gọi cô như vậy.
Cô thầm thở dài, song bề ngoài bình thản đón nhận ánh mắt của Sở Thâm. Xét về diễn xuất, mặc dù Hạ Lăng cô không sánh được với Ảnh hậu đứng đầu, nhưng cũng dư dảđểứng phó hoàn cảnh này. Ánh mắt chạm nhau, đầu tiên Sở Thâm cau mày, sau đó trên mặt lộ vẻ ghét bỏ và xem thường khó che giấu nổi.
Đã từng ở chung bao nhiêu năm như vậy, cô có thểđoán được phần nào suy nghĩ của anh ta. Có lẽ anh ta chê cô quá thấp kém, không xứng được dùng chung tên với người đã từng là cây rụng tiền của Đế Hoàng. Dù Hạ Lăng đã chết, nhưng thân phận vàđịa vị vẫn còn đó. Hạ thấp cấp bậc của Hạ Lăng cũng chính là hạ thấp người đại diện Sở Thâm. Ôi, trước kia cô sẽ không phán đoán lòng người theo góc độ như vậy. Từng chết một lần, nhìn nhận được nhiều thứ rõ ràng hơn, tính cách của cô cũng trở nên thực tế hơn.
Cô không nhìn anh ta nữa, chỉ cúi người vươn tay ra với Hoa Tuyết: "Chị Hoa, em dẫn chịđi trang điểm."
Dùđây là lần đầu tiên Vệ Thiều Âm tham dự buổi lễ long trọng thế này, nhưng người có tên, cây có bóng. Với một nhà sản xuất nổi tiếng, không cóđài truyền hình nào dám chậm trễ cả. Chuyên viên trang điểm được sắp xếp cho anh ta là người cóđẳng cấp khá cao, tự biết giữ thân phận, không đến mức đi ôm đùi người nổi tiếng khác. Lúc này, anh ta đang nhàn rỗi, nghe Hạ Lăng kể về tình hình của Hoa Tuyết thì không nói nhiều mà lập tức trang điểm.
Hoa Tuyết vô cùng biết ơn Hạ Lăng.
Hạ Lăng cảm thấy hơi thê lương. Nhớ năm xưa lúc cô mới debut, Hoa Tuyết vẫn còn nổi tiếng khắp nơi, đâu ai có thể nghĩđến cảnh vắng vẻ hôm nay?
Chỉ là, nếu đổi lại là Hạ Lăng của quá khứ thì cũng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy không đành lòng. Con đường côđi vô cùng thuận lợi. Năm xưa, nghe thấy tin tức chồng Hoa Tuyết phá sản, cô còn thầm cười nhạo cô gái này không biết nhìn người, cam tâm tình nguyện lấy một tên vôơn, bị hãm hại cũng đáng, hoàn toàn không xứng đểđược thông cảm.
Nhưng chẳng ai ngờđược rằng, bản thân Hạ Lăng lại càng không biết nhìn người hơn Hoa Tuyết.
Cô lấy áo khoác măng tô ra, khoác lên cho Hoa Tuyết, che khuất vết máu bầm vừa rồi bị va phải. Lúc làm người đại diện cho cô, Sở Thâm cũng kiêu căng như vậy. Nhưng khi đó, cô cũng không biết anh ta làm việc lạnh lùng và quáđáng như thế. Đến hôm nay, cô mới dần hiểu được tại sao lúc trước, trong giới lại có nhiều người ghét cô như vậy.
Hoa Tuyết đãđược trang điểm lại lần nữa, cảm kích rời đi.
Hạ Lăng và chuyên viên trang điểm đi vào phòng trang điểm riêng của Vệ Thiều Âm, bắt đầu trang điểm cho anh ta.
Vệ Thiều Âm đã thay đồ, áo sơ mi với họa tiết da rắn màu đen phối với quần dài cùng màu. Dáng người anh ta cao gầy, là kiểu người mẫu trời sinh điển hình, mặc gì cũng rất đẹp.
Nhưng điều Hạ Lăng quan tâm không phải là chuyện này: "Chẳng phải chỉ là một chút phấn nền màu da thôi sao, lại còn ởống quần nữa, chắc cũng phải soi kính lúp mới thấy được, vậy màđến mức đến anh phải quay lại xe để thay quần áo sao?"
Từ trước đến nay, lúc ra ngoài, Vệ Thiều Âm luôn mang theo vài bộ quần áo, gặp chuyện bất ngờ thì sẽ thay ngay, thật khiến người khác giận điên lên.
Lúc này, anh ta đang lạnh mặt đấu đá với đống khuy áo, vất vả cài xong thì mới ngước mắt nhìn lên cô, nghiến răng nghiến lợi như gặp phải điều thù hằn gì ghê gớm lắm: "Đế Hoàng chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả."
Hạ Lăng: "…"
Thì ra, anh ta gộp cả câu 'về với Phượng Côn đi' mà các fan hét lên lúc nãy, còn cả chỗ phấn bị văng ra trước cửa phòng trang điểm của Hạ Vũđổ hết lên đầu Đế Hoàng.
Vệ Thiều Âm mặc quần áo xong thìđứng dậy, đi đến trường quay.
Hạ Lăng ở lại phòng trang điểm, buồn chán làm ổ trên sofa, bê cốc nước chanh xem trực tiếp.
Trên màn hình điện tử ghi lại cảnh trong trường quay. Các nghệ sĩ thi nhau lên sân khấu, khoe hết tài năng như chim công xòe đuôi, rất phong phúđa dạng. Cô hiểu được tâm trạng của bọn họ. Chưa nổi tiếng thì chỉ hận không thể một đêm thành danh, còn lúc đã thành danh thì lại sợ danh tiếng của mình bị người khác cướp mất.
Bọn họđấu đá lẫn nhau cả trong tối lẫn ngoài sáng, náo nhiệt vô cùng.
Vệ Thiều Âm tao nhã ngồi trên ghế dành cho khách quý cùng với hai người nổi tiếng khác trong giới, thỉnh thoảng bình luận vài câu cho hợp với tình huống trên sân khấu. Hôm nay tâm trạng anh ta không tốt nên không nói nhiều, khuôn mặt lạnh như băng giả vờ như thâm sâu khóđoán, thế nhưng lại thu hút khá nhiều sự chúý. Trong số bình luận của người xem cuối màn hình, số người gọi tên anh ta càng ngày càng nhiều.
Cô nheo mắt nhìn một lát, cảm giác thật buồn tẻ.
Tiết mục này năm nào cũng thế, biểu diễn, thăm hỏi trực tiếp, liệt kê những dấu mốc lớn, những trò chơi nhỏ thú vị… Cô tham gia đã nhiều năm rồi nên biết rõ,. Hôm nay ngồi xem ởđây, cô cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của bản thân.
Hạ Lăng đứng dậy, rót thêm một cốc nước chanh.
Đột nhiên, cô nghe thấy một đoạn nhạc vang lên từ trong màn hình, nhịp điệu và phong cách quyến rũ rất quen thuộc.
Bàn tay cầm cốc của cô hơi khựng lại. Hạ Lăng quay lại nhìn, đó là…
Bài hát debut và MV của Hạ Vũ, đãđược tung ra vào tối nay.
Hạ Vũ trong màn ảnh vô cùng xinh đẹp. Cô ta mặc váy múa hình hoa sen, đan xen những sợi tơ vàng bạc. Trong cảnh sắc bồng bềnh, cô ta hát lên giai điệu như của yêu tinh. Tiếng hát của Hạ Vũ lên xuống theo nhạc đệm, vừa khúc chiết vừa hoa lệ, vừa xúc động mà lại cóđộ khó cao, chẳng biết đã bỏ ra bao nhiêu sức lực để hát được tốt như thế này.
Hạ Lăng cau mày, nhìn về phía dưới bên trái màn hình.
Tên ca sĩ và tên bài hát bắt mắt, lấy từ tên nhà sản xuất và tác giả bài hát. Quả nhiên đúng như tin đồn, bài hát debut này của Hạ Vũ là do Phượng Côn đích thân sản xuất.
Phong cách điển hình của Phượng Côn là chỉ theo đuổi hiệu quả tốt nhất, mặc kệ biểu diễn khó hay không, ngạo mạn không coi ai ra gì.
Trước kia, Hạ Lăng hát bài hát của Phượng Côn cũng không cảm thấy quá khó. Nay đổi lại là Hạ Vũ, cô không khỏi hơi bận lòng. Con bé này không có xuất thân chính quy, tài năng không vững chắc như cô, mà chỉ vào nghề giữa chừng, sức khỏe còn không được tốt lắm, kỹ thuật và lấy hơi đều không đủ, sao hát được bài hát của Phượng Côn?
Vừa nghĩ, cô lại vừa cười tự giễu. Cô còn đểý làm gì? Kiếp trước cô chăm sóc Hạ Vũ nửa đời, ấy thế mà lại bị cô ta báo đáp bằng âm mưu và toan tính. Kiếp này, duyên phận chị em đã hết, từ nay về sau, bọn họ chỉ còn là người xa lạ.
Nắm chặt cốc nước chanh ấm trong tay, Hạ Lăng lại quay về làm ổ trên chiếc sofa nhỏ.