Trong lời nói khéo léo này chứa đầy sự uy hiếp.
Dẫn theo một đoàn người đưa đến trung tâm huấn luyện? Chúa ơi, vậy sẽầm ĩ cỡ nào chứ. Hạ Lăng cắn răng nghĩ ngợi, chắc là Lệ Lôi đã dự liệu cô không muốn làm to chuyện nên mới không lo ngại gì như vậy.
Cô hít sâu một hơi rồi đưa tay nhận lấy chiếc hộp, lạnh lùng nói: "Cảm ơn cậu chủ của ông."
Quản gia vẫn lễđộ cung kính: "Cậu chủ còn nói, nếu côđổi ý thì cứ gọi cho cậu ấy, cạnh của điện thoại có một phím liên lạc cấp tốc, cậu ấy đã lưu số của mình vào đó rồi."
"Cảm ơn, cóđiều tôi sẽ không bao giờ dùng đến đâu." Hạ Lăng cố nén cơn kích động muốn ném điện thoại đi, cô cắn răng nghiến lợi nói xong câu đó rồi quay người lên xe.
Trở lại trung tâm huấn luyện, cô phát hiện trong thời gian cô không ởđây, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Đầu tiên là Lục Đào đã tìm được người cộng tác nhảy hip hop với mình. Đó là một anh chàng tên Lãnh Huy, tóc đen mắt hí, ít nói, biểu cảm trên mặt luôn lạnh nhạt, là kiểu anh trai lạnh lùng mà hiện giờ các nữ sinh rất thích.
Cậu ta chuyển từ trung tâm huấn luyện Đế Hoàng đến, ngược lại, Lạc Lạc được đổi sang bên Đế Hoàng.
Hạ Lăng hơi lo cho cô béđáng yêu đó. Trung tâm huấn luyện Đế Hoàng là trung tâm tốt nhất trong giới, song cũng là nơi khắc nghiệt nhất. Ởđó cạnh tranh rất khốc liệt, tỷ lệđào thải cao vô cùng, hằng năm đều truyền ra tin tức có người không chịu nổi áp lực mà tự sát. Không biết Lạc Lạc có thể kiên trìđến cùng hay không.
Đàm Anh gọi Hạ Lăng vào phòng làm việc, giao cho cô một vật: "Trước khi đi Lạc Lạc đã nhờ tôi giao lại cho cô. Lạc Lạc nói, lần trước cô không thừa nhận côấy là bạn, nhất định là vì thời gian đó bị người ta bắt nạt nên tâm trạng không tốt. Côấy còn nói rằng sẽ mãi mãi xem cô là bạn, mặc kệđi tới đâu cũng sẽ cùng cố gắng với cô, tranh thủ sớm ngày cùng debut."
Hạ Lăng cúi đầu nhìn mặt dây chuyền cỏ bốn lá nằm gọn trong tay mình, trong lòng thoáng xót xa và cảm động. Lạc Lạc đúng là một cô béđơn thuần, dù bị từ chối cũng vẫn cởi mở như cũ, không hề có khúc mắc trong lòng.
Cô nói với Đàm Anh: "Chuyển lời cho Lạc Lạc hộ tôi, bảo côấy hãy giữ gìn sức khỏe." Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô lại chữa lời, "Thôi."
Đàm Anh nhìn cô với vẻ hứng thú: "Thật là tàn nhẫn. Cô biết cô nhóc kia rất hay quấn quýt với cô mà vẫn nhẫn tâm với côấy thếư?"
"Không thì muốn tôi phải làm thế nào? Khóc ròng nói là tôi sai rồi, chúng ta làm lành đi à?" Không kìm được nóng giận trong lòng, giọng điệu của Hạ Lăng cũng gay gắt hẳn: "Tổng giám đốc Đàm, đây là chuyện riêng của tôi, không cần ngài quan tâm."
Ai không muốn có bạn bè? Ai mà không muốn có thêm một người quan tâm chứ?
Nhưng cô không thể, mãi mãi không thể.
Từ nay về sau, một mình cô sẽ lặng lẽ bước tiếp, không có ràng buộc, cũng không gặp phải đủ thứ phản bội nữa.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua như dòng nước.
Hạ Lăng độc lai độc vãng, tập luyện, ăn cơm, rửa mặt, đi ngủ. Ngoài ra, thỉnh thoảng cô còn đến phòng thu âm của Vệ Thiều Âm để làm việc, phần lớn là làm giúp anh ta vài việc vặt như chỉnh sửa bản nhạc, theo dõi phòng thu, v.v… Cô cũng theo anh ta đi khắp nơi, nghe anh ta trao đổi phương án với nhiều người khác nhau, hầu hết là về các tác phẩm thanh thoát tao nhã, khác hoàn toàn với phong cách hoa lệ mê hoặc của côở kiếp trước.
Sau nhiều lần tiếp xúc, côđã có rất nhiều kiến thức về phong cách âm nhạc xa lạ này.
Kết hợp với giọng hát của mình, dần dần côđã hình thành nên phong cách hát ở kiếp này. Theo lời Vệ Thiều Âm thì giọng của cô ngày càng gãy gọn và xa cách, giống như nhìn trời mưa qua cửa kính vậy, vừa trong sáng vừa đẹp đẽ.
"Kết hợp với gương mặt này của cô cũng không tệ." Vệ Thiều Âm nhận xét.
Anh ta đưa thiệp mời trong tay cho Hạ Lăng: "Đến lúc đóđi cùng tôi nhé."
Hạ Lăng cúi đầu, tấm thiệp mời rực rỡ buộc dây nhung màu đỏ thẫm viền vàng trông vô cùng quen thuộc. Đó là thiệp mời liên hoan cuối năm của đài truyền hình âm nhạc nổi tiếng nhất cả nước, năm nào họ cũng mời những ca sĩ, nhà sản xuất và nhạc sĩ nổi tiếng trong giới tham gia… muôn sao sáng chói tề tựu đông đủ.
Côđã từng được mời đến hằng năm, nhưng chưa bao giờ gặp Vệ Thiều Âm.
"Hình như anh không hay tham gia những hoạt động này, sao lần này lại đi?" Cô hỏi.
"Mấy hoạt động này phiền phức lắm." Vệ Thiều Âm nhíu mày uống một ngụm, cà phê Mandheling hảo hạng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt đắng nghét, "vừa đông người vừa ồn ào," Anh ngừng một lát, "lại còn bẩn thỉu."
Hạ Lăng khẽ bật cười.
Vệ Thiều Âm mắc bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ, chuyện này là sau một thời gian làm việc với anh ta cô mới phát hiện. Phòng làm việc của Vệ Thiều Âm ngày nào cũng phải khử trùng, khi ra ngoài luôn phải tự chuẩn bị bộđồăn và ly cà phê, đồng thời không bao giờ dùng giấy ăn, chỉ mang theo một chiếc khăn nhỏ bên người… Nghe nói bản mệnh và chòm sao của người này đều là cung Xử Nữ.
Anh ta không vui liếc cô: "Cô tưởng tôi muốn đi sao? Đây là lần đầu tiên Phượng Côn từ chối lời mời của họ, sau đó bọn Trần Vũ và Mộ Dung Chiêu, người thì bị bệnh phải nhập viện, người thìđi hưởng tuần trăng mật, cuối cùng chỉ còn lại một nhà sản xuất là tôi. Đài truyền hình đã tới tận nhà mời nhiều lần, còn gọi điện cho ông chủ, còn dốc hết vốn liếng hứa rằng sẽđể dành một khung giờ vàng của năm sau, vậy nên tôi đành phải đi một chuyến."
"Phượng Côn từ chối sao?" Tin tức này khiến Hạ Lăng rất ngạc nhiên. Trước đây hằng năm anh ấy đều có ghế, năm nay là sao chứ?
Vệ Thiều Âm bình thản: "Anh ấy nói thời gian gần đây quá bận, quá mệt mỏi, muốn ra nước ngoài tĩnh dưỡng một thời gian đểđiều chỉnh tâm trạng. Ai cũng biết, hơn nửa năm qua, Hạ Lăng thì chết, Hạ Vũ lại sắp debut, công việc ập đến tới tấp quả thực làm anh ấy đáp ứng không xuể."
Đúng vậy, Hạ Vũ sắp debut rồi.
Không phải hôm nay Hạ Lăng mới biết tin này. Trên thực tế, không lâu sau khi cô trở về trung tâm huấn luyện thì chiến dịch tuyên truyền đã phát động rợp trời. Khắp nơi đều là những tin tức nóng hổi về Hạ Vũ, bài hát chưa ra mà cô ta đã nổi tiếng rồi.
Vệ Thiều Âm rời khỏi chiếc ghế da, cùng Hạ Lăng nhìn ra cửa kính sát mặt đất.
Ngoài cửa sổ làđường phốồn ào, nhộn nhịp. Màn hình điện tử khổng lồ chuyển cảnh, hiện ra gương mặt xinh đẹp duyên dáng của Hạ Vũ. Dung nhan của cô ta có ba phần giống với Hạ Lăng kiếp trước, nhưng không xinh đẹp rực rỡ mà quyến rũ say đắm lòng người hơn, khiến người ta ai ai cũng muốn thương yêu và bảo vệ.
"Rất hợp với thân phận hiện giờ của cô ta." Vệ Thiều Âm nhấp một ngụm cà phê rồi bình luận.
"Cái gì cơ?" Hạ Lăng nhất thời không hiểu.
"Cô em gái bơ vơ không nơi nương tựa của Hạ Lăng thật làm người ta đau lòng." Trong giọng nói của anh ta hơi cóý mỉa mai.
Tâm trạng Hạ Lăng khá phức tạp: "Hình như anh không thích Hạ Vũ cho lắm."
Vệ Thiều Âm cũng không phủ nhận: "Mặc dù tính tình của Hạ Lăng tệ hại, nhưng chưa từng tỏ ra yếu kém, tất cả thành tựu đều tự mình đao thật súng thật mà gây dựng nên. Hạ Vũ thì khác, chỉ biết giẫm lên danh tiếng của chị mình đểđi đường tắt mà thôi."
Hạ Lăng trầm mặc. Vệ Thiều Âm không biết Hạ Vũđã tốn bao nhiêu tâm tư vì ngày hôm nay. Có lẽ là giẫm lên danh tiếng của Hạ Lăng, nhưng "con đường tắt" này là do Hạ Vũ dốc hết sức mới tạo nên được, tuyệt đối không hề thoải mái dễ dàng, cũng không có lấy một chút may mắn.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hạ Vũđã bắt đầu lên kế hoạch từ lâu rồi.
Năm được Bùi Tử Hành nhận nuôi, Hạ Vũ chỉ mới chín tuổi, cơ thể yếu như một con mèo bệnh, sắc mặt vàng như nến, mười ngón tay sưng to. Cô ta được đưa ra nước ngoài để tiếp nhận sựđiều trị tốt nhất, nhưng bệnh tim bẩm sinh vốn khó chữa, lại thêm đã phát bệnh lâu ngày và bị trì hoãn quá lâu. Trong thời gian đó, Hạ Vũ bị các loại thuốc và những phẫu thuật hành hạđến nỗi chỉ còn da bọc xương, đau đớn khủng khiếp.
Bùi Tử Hành không cho Hạ Lăng đi thăm thường xuyên, vì sợ sẽ chậm trễ việc tập luyện, cũng sợ mỗi lần trở về cô sẽ len lén rơi nước mắt. Cho nên anh ta đi thay cô, dịu dàng ân cần hỏi han Hạ Vũ, kể chuyện cổ tích cho cô ta nghe, tặng cho cô ta mấy món quà nho nhỏ xinh xắn.
Cô không biết Hạ Vũ thích anh ta từ khi nào.