Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 19 - Chương 19: Mặc áo sơ mi vào

Chapter 19 - Chương 19: Mặc áo sơ mi vào

Anh đè thấp giọng cười khàn khàn.

Tiếng cười mập mờ, khiến cô lạnh lùng trợn mắt lườm anh một cái, hai tay che ngực chặt hơn chút nữa.

"Đừng đề phòng như thế, cô bé xinh đẹp." Anh thoải mái ngồi cạnh đống lửa, không nhìn cô nữa, chỉ chăm chú hong khôáo sơ mi ẩm ướt của mình. Chiếc áo này được làm từ tơ tằm nên nhanh chóng được hong khô. Anh tiện tay quăng chiếc áo sơ mi cho cô: "Cầm đi, thay quần áo ướt trên người ra."

Hạ Lăng nhất thời hơi ngây ra không ngờ anh lại tốt bụng như vậy.

Anh cười như không cười nói: "Ngây người cái gìđấy. Hay là, cô thích cứ nửa kín nửa hở như vậy trước mặt tôi?"

"Vô sỉ, cả nhà anh đều..." Cô vốn định mắng cả nhà anh mới nửa kín nửa hở, lại bỗng trông thấy ánh lửa chiếu lên nửa người trên cơ bắp cân xứng của anh, cô không khỏi đỏ mặt, cầm áo sơ mi bỏđi.

Sau lưng truyền đến tiếng cười vui vẻ của anh.

Hạ Lăng vừa hậm hực, vừa đưa lưng về phía anh thay quần áo, áo ngoài nhanh chóng được cởi ra, nhưng mà, lúc ngón tay chạm tới chiếc váy bên trong, cô lại do dự, không cởi ngay.

Anh lười biếng nói: "Cái bên trong cũng cởi luôn được đấy. Vóc dáng của tôi cao hơn cô, áo sơmi đủ dài, cô không cần phải lo lộ hàng đâu."

Anh nói không sai, cái áo sơmi tơ tằm này vừa vặn đến giữa đùi cô, không cần phải lo lắng vấn đề lộ hàng. Chỉ là, đời trước, cô từng bị Bùi Tử Hoành giam cầm ròng rã một năm trời, trong một năm ấy, cô gần như không hề mặc một bộ quần áo nào hoàn chỉnh cả, đến mức mà bây giờ cô cực kì sợ hãi và bài xích đối với chuyện quần áo không được đầy đủ.

Nhất làở trước mặt đàn ông.

Hạ Lăng đè nén vẻ khô khốc trong giọng nói: "Không cần đâu, cứ như vậy cũng rất tốt."

Lệ Lôi liếc cô một cái với vẻ suy tư. Anh là cháu đích tôn của Lệ gia, từ nhỏđã ngậm thìa vàng lớn lên, hơn 20 năm qua, có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn nịnh bợ anh, leo lên giường của anh, giởđủ mọi thủđoạn, nhưng mà, chưa từng có người nào giống cô, rõ ràng đã bị mưa to xối ướt cả người rồi, cơ hội quyến rũ anh đang ở trước mắt mà lại che mình kín mít, chỉ sợ bị anh xơ múi được nửa miếng... Thật thú vị.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên thành một đường cong khó thấy, cũng không khuyên nữa.

Hạ Lăng chỉ cảm thấy vết thương trên vai giần giật đau đớn từng cơn, nửa cánh tay bủn rủn vô lực, gần như không nhấc nổi lên. Cô khó khăn mặc chiếc áo sơmi khô ráo của anh vào, cài từng cái nút áo một, rồi cầm chiếc váy ướt đẫm tiến về phía đống lửa một lần nữa.

Ngọn lửa ấm áp nhảy nhót, lập lòe chiếu sang dung nhan anh tuấn của anh.

Cô khách khí nói với anh: "Cảm ơn."

Anh nghiêng đầu quan sát cô trong giây lát, rồi bỗng ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

Cô mờ mịt: "Gì cơ?"

"Lại đây." Trong giọng nói của anh rõ ràng mang theo ý cười, nhưng lại có sự uy hiếp không cho cô từ chối, đó là sự cứng rắn và ngang ngược chỉ cóở trên người bề trên.

Hạ Lăng nghĩ ngợi, không muốn có xung đột với anh, nên đi đến bên cạnh anh trong sự nghi hoặc.

Anh nói: "Ngồi xuống."

Cô ngồi xuống, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thìđã bị anh kéo vào trong lòng.

"Anh làm gìđấy?!" Cô không khỏi hốt hoảng, đưa tay đẩy anh ra theo bản năng, người này... Người này sao có thể dê xồm như vậy chứ, một tay ôm eo cô, tay kia vậy mà lại đang cởi nút áo sơmi của cô!

"Ngoan, đừng động đậy." Giọng điệu của anh bình thản, dễ dàng trấn áp tất cả giãy giụa của cô, anh bắt chéo hai tay cô ra sau lưng. Cánh tay kia kéo qua eo côđồng thời khóa chặt hai cổ tay cô, lực tay anh mạnh đến mức cô không thểđộng đậy chút nào.

"Lệ Lôi, anh thả tôi ra!" Hạ Lăng cực kỳ tức giận, ngẩng đầu trừng anh.

Anh cúi đầu đối mặt với cô, mắt xanh sâu thẳm nhưđầm nước sâu không thấy đáy, không thể nắm lấy, khó mà phỏng đoán. Từ trong con ngươi của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân đang tái nhợt luống cuống... Bất tri bất giác, cô cũng im lặng.

Anh thong thả mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: "Đừng tỏ ra như sắp bị cưỡng bức vậy chứ. Tôi chỉ muốn giúp cài lại nút áo giúp cô thôi mà, vừa nãy cô cài lệch rồi." Anh nói, ánh mắt chậm rãi đảo dọc một đường từ trên mặt cô xuống phía dưới, dừng lại mấy giây trên vạt áo bị cởi ra trước ngực cô: "Tôi thừa nhận, thân hình của cô rất được, tướng mạo cũng hợp khẩu vị của tôi..."

Cơ thể Hạ Lăng tức khắc trở nên cứng ngắc.

Anh lập tức cảm nhận được, vỗ vỗ lưng của cô tựa như trấn an: "Đừng sợ, tôi không có hứng thú với việc cưỡng ép người khác. Chỉ là cô sợ tôi như vậy, thực sự khiến tôi hơi đau lòng."

Anh vừa nói chuyện, vừa cài lại nút áo sơmi cho cô, ngón tay mang theo độấm không ngừng dao động ở trước người cô, nhẹ nhàng lướt trên da thịt, gần như khiến người ta run rẩy. Thời gian trôi qua như thể dài dằng dặc, Hạ Lăng khẩn cầu trời xanh cho anh nhanh nhanh xong việc rồi buông cô ra, nhưng càng sốt ruột thì cảm thấy động tác của anh càng chậm chạp, cô không khỏi âm thầm hối hận, sao có cài nút áo mà cô cũng có thể cài lệch được cơ chứ, cho không người ta cơ hội tranh thủ? Cũng hối hận tại sao lại nhận áo sơ mi của anh để thay cơ chứ, không thân cũng chẳng quen, một ông chủ lớn như anh mà lại tốt bụng như vậy sao?

Thời gian trôi lâu nhưđã qua mười ngàn năm, rốt cuộc anh cũng cài xong nút áo cuối cùng ở trên cổ, ngón cái và ngón trỏ hơi ráp xoa lên chiếc cằm nhỏ xinh của cô: "Được rồi." Giọng nói khàn khàn như thì thầm, hơi thở tựa như như lông vũ lướt qua hai má cô.

Cô chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, anh đã buông cô ra.

Cô vội vã rời khỏi lòng anh, vô thức lùi đến khoảng cách an toàn, thở dài một hơi. Có giọt nước rơi xuống mắt, cô sờ trán một cái, toàn là mồ hôi lạnh.

Anh vẫn tuỳý ngồi cạnh đống lửa như cũ, một tay chống cằm nhìn cô: "Tôi đã nói rồi, cô không cần sợ như thếđâu."

Hạ Lăng cũng biết mình phản ứng hơi quá, nhưng không ai có thể hiểu được cô từng gặp phải những điều gìở trong biệt thự của Bùi Tử Hành, đến bây giờ, chống cự người khác đụng vào đã thành bản năng của cô. Cô cúi đầu xuống, che giấu vẻ khác thường trong mắt.

Lại nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Lệ Lôi: "Ồ, Nhị Mao."

Không thể nào, nó cũng tới rồi?

Hạ Lăng vô thức nhìn qua, chỉ thấy một con báo đốm thân thể to lớn đang lặng lẽđứng ở cách đó không xa, trên người nó là những đốm hoa mai xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách đang lẳng lặng quan sát bọn họ. Chắc hẳn là nó chạy đến tìm trong mưa rào, bộ lông đều ướt đẫm, vô số giọt nước dọc theo thân thể cường tráng tao nhã của nó chảy xuống, đọng thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.

Hạ Lăng chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng lên hết rồi, đối mặt với mãnh thúở khoảng cách gần chắc chắn không phải trải nghiệm vui sướng gì cho cam.

Vậy mà Lệ Lôi thì lại cười càng lúc càng tươi, anh giang hai cánh tay về phía con báo đốm: "Nhị Mao, tới đây."

Báo đốm hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú Lệ Lôi một lát, tựa hồđang kiểm tra phải chăng trên người chủ nhân có vết thương nào mới không, sau đó mới thỏa mãn híp mắt lui lại mấy bước, rồi bỗng chạy lấy đà nhào về hướng Lệ Lôi.

"Ôi." Lệ Lôi bị con mãnh thú làm ngã nhào xuống đất, giọng nói lại vẫn cười đùa như cũ: "Nhị Mao, mày bẩn chết đi được, người tao vừa mới hong khô lại ướt hết rồi... Đừng cọ, kêu mày đừng cọ cơ mà..." Anh và con báo đốm cùng lăn lộn ở trên đất mấy vòng, con báo đốm vùi đầu cọ qua cọ lại trong ngực anh, anh dùng tay vuốt mạnh lông của nó, chơi đến quên cả trời đất.

Hạ Lăng trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, con kia báo đốm kia... thật sự là báo đốm hay sao?! Sao nhìn kiểu gì cũng đều cảm thấy là một con chó cưng cỡ lớn nhỉ? Chỉ thiếu điều chưa vẫy đuôi với chủ nhân nữa thôi...