Thì ra là so sánh mà biết.
Trong lòng Hạ Lăng yên tâm: "Quá khen rồi." Cóđiều, "đám trẻ các cô" là thế nào? Cô liếc nhìn Lệ Lôi, cùng lắm chỉ tầm hai tư hai lăm tuổi, nếu thật sự tính ra thì so với cuộc đời của cô, anh còn nhỏ hơn một chút đó.
Lệ Lôi không hề phát hiện suy nghĩ của cô, sai phục vụ mang thức ăn lên.
Những người phục vụ mặc đồng phục bưng khay gỗ vô cùng tinh tế lên, lặng yên không một tiếng động, từng món ngon cho bọn họ. Hạ Lăng yên lặng nhìn, quả nhiên rất thịnh soạn, cá sạo hấp, thịt nướng thì là, tôm nõn Long Tỉnh, hạt ngô hạt thông…được bày trong đĩa sứ trắng tinh xảo, màu sắc tươi ngon, mùi thơm ngào ngạt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, kích thích khẩu vị.
Anh rất lịch thiệp rót rượu cho cô, rượu có màu tựa như hoa hồng dập dờn trong chén hổ phách, có mùi hương thoang thoảng, "Đây là rượu trái cây sơn trang tựủđó. Nếm thử xem, rất ngon."
Cô nhấp một ngụm, quả nhiên là rượu ngon, vào miệng hơi ấm, trong vị ngọt mang theo hương rượu thay đổi, dư vị vô tận. Đời trước, côđi theo Bùi Tử Hành cũng có thể coi làđãđược nếm không ít loại rượu, nhưng giờ này khắc này, cô dám kết luận, rượu này không hềđơn giản giống như anh nói, cho dù là sơn trang tựủ thì cũng nhất định là xuất từ tay danh gia, lai lịch phi phàm.
Nhưng anh không hềđề cập tới, không cóý khoe khoang chút nào.
Hạ Lăng không khỏi liếc nhìn anh thêm vài lần, bất giác sinh ra chút thiện cảm.
Người chèo thuyền khẽ khua sào trúc, bè gỗ thuận theo dòng nước trôi đi, chậm rãi xuyên qua non xanh nước biếc.
Suốt đường đi, Lệ Lôi tuỳý nói chuyện phiếm với cô, bất tri bất giác, bè gỗđãđi qua rất nhiều khúc ngoặt quanh co. Cảnh sắc núi xanh hai bên bờ thay đổi, đã không còn trông thấy nhà cửa hay con người, Lệ Lôi nói cho cô, con sông này tên là Trường Tương Tư, quanh co uốn lượn, chảy qua mấy ngọn núi gần đây, bây giờ bọn họđã không còn ở ngọn núi lúc trước nữa.
Anh bóc một quả cam đưa cho cô: "Ăn xong hoa quả tráng miệng, nghỉ ngơi thêm một lát làđến bến đò khác rồi. Ởđó, chúng ta đổi sang đi cáp treo về sơn trang, cô có thể nhìn thấy trong hồ Ngọc Kính giữa sườn núi còn có cảđàn thiên nga tự nhiên nữa."
Lời nói mang theo ý cười, quả nhiên xứng với chức danh ông chủ.
Mặc dù, Hạ Lăng cảm thấy, ăn bữa cơm thôi mà còn phải đi vòng một vòng quanh núi đồi bạt ngàn thực sự có hơi phí công, nhưng cuộc sống hơn một năm bị giam cầm ở kiếp trước, cộng với tháng ngày làm thực tập sinh hiếm khi ra ngoài ở kiếp này, thực sự quá buồn chán, bất giác, cô tràn đầy mong chờ với đàn thiên nga tự nhiên trong lời của anh.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Lúc mưa rào tầm tã trút xuống, bọn họđều không đề phòng, bị mưa xối hết cả người cả mặt. Lệ Lôi dùng hai tay bảo vệ vết thương phần bụng, vẫn không quên sai người chèo thuyền: "Lão Trần, ông mau tìm xem gần đây có chỗ nào tránh mưa được không."
Người chèo thuyền lớn tiếng đáp lời, sào trúc khua nước thuần thục như nước chảy mây trôi, bè gỗ nhỏ bỗng nhiên tăng tốc, ổn định mà thành thạo lướt qua các khúc ngoặt quanh co, tới trước một hang núi bíẩn.
Lệ Lôi lên bờ trước, lại duỗi ra tay dìu cô.
Lần này, Hạ Lăng không từ chối anh, chủ yếu là vì vết thương trên vai không vẫn chưa lành hẳn nên vừa gặp mưa đãđau điếng, đến cả cánh tay cũng không nhấc lên được, không có cách nào giữ thăng bằng. Lệ Lôi nửa kéo nửa lôi cô lên bờ, cô vô cùng thảm hại, đứng không vững, lập tức bị anh cuốn vào trong ngực.
Lồng ngực Lệ Lôi rất cứng, cứ như làđúc bằng sắt, chóp mũi côđâm vào màđau nhức. Hạ Lăng nhất thời hơi bối rối, giãy vài lần mới đứng vững được, anh buông tay ra, cười như không cười nhìn cô: "Mưa lớn trơn trượt, không phải lúc khoe khoang đâu."
Cô thảm hại ôm chóp mũi, không nói lời nào.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy lời của anh cóẩn ý, chẳng lẽ là vẫn để bụng chuyện cô từ chối lúc trước?
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, anh bỏ cô lại rồi xoay người đi vào phía trong, bước chân ổn định, hoàn toàn không hiện ra dáng vẻ bị thương chưa lành. Hạ Lăng rất kinh ngạc, không thể nào, vết thương của anh là do đạn bắn, kiểu gì cũng phải nặng hơn của cô chứ, bây giờ cô còn đang đau đến chết đi sống lại đây này, anh thì ngược lại cứ như người không có việc gìấy?
Người chèo thuyền lúc này mới cốđịnh bè gỗ xong rồi cũng lên bờ. Trông thấy Hạ Lăng, ông khách khí nói: "Thưa cô, cô cũng vào trong đi, cửa hang gió lớn, dễ bị lạnh, một mình tôi canh giữởđây làđủ rồi."
Hạ Lăng gật đầu, đi về phía Lệ Lôi rời đi trước đó.
Sơn động không sâu lắm, nhưng lại cong thành nửa hình tròn, lúc côđi vào tới trong cùng tìm thấy Lệ Lôi thìđã không còn nhìn thấy người chèo thuyền ở bên ngoài nữa. Lúc này Lệ Lôi đã cởi áo ngoài ra, lộ ra nửa người trên, cơ bắp cân xứng căng đầy. Cô chúý tới hông của anh ta vẫn quấn lấy băng gạc, phía trên có máu rỉ ra, hiển nhiên là vết thương còn chưa lành hẳn.
Nhìn dáng vẻđiềm nhiên như không có việc gì trước đó của anh, thật đúng là không phát hiện ra.
Trừ vết thương đang quấn băng ra, trên người anh còn chằng chịt rất nhiều sẹo của vết thương cũ, đủ cả nông sâu, lớn nhỏ khác nhau. Trong đó có không ít vết sẹo dữ tợn đáng sợ, có một vết thậm chí còn xuyên từ vai trái qua đến eo phải, nhìn qua quả thực như muốn chém người ta thành hai khúc. Cô không khỏi nghĩ, không biết trước đây anh bị thương thế nào mà thành như thế, rốt cuộc làđã trải qua những chuyện gì?
Vừa nghĩ, cô vừa tiếp tục bước về phía trước, bước chân rất nhẹ, cũng không rõ ràng trong tiếng mưa gió. Nhưng trong nháy mắt lúc cô sắp đến gần anh, anh liền nhận ra, bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh hẹp dài toát ra ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao.
Hạ Lăng bất giác căng thẳng, trong nháy mắt bịánh mắt của anh khóa chặt, dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng cô, làm toàn thân cô cứng ngắc không thểđộng đậy. Luồng khí lạnh lẽo như có thực chất, là... sát khí?
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, anh đã thu ánh mắt lại, khôi phục nụ cười lười biếng thường trực: "Là cô sao, Diệp Tinh Lăng. Cởi đồ ra, lại đây sưởi ấm, thời tiết này rất dễ mắc bệnh."
Cô than nhẹ một hơi, không thì anh tưởng là ai?
Hạ Lăng ổn định nhịp tim nhanh đến mức không bình thường lại, nghĩ thầm, gặp anh tổng cộng hai lần thìđều kinh hãi cả hai lần. Ở cùng xã hội đen thật là không có cảm giác an toàn, về sau vẫn nên cách xa người này một chút thì hơn.
Cô cẩn thận tới gần từng chút một, ngồi xuống vị tríđối diện cách xa anh nhất.
Không biết anh tìm được củi từđâu, tay thành thạo nhóm lửa, miệng nói với cô: "Thời tiết trên núi hay thay đổi, đám người lão Trần ởđây lâu rồi, rất quen thuộc với các nơi có thể tránh mưa. Họ từng đi qua hang động này rồi, rất an toàn, cô yên tâm."
Cô có gì không yên tâm chứ, ngày đầu tiên tới quay ngoại cảnh, Đàm Anh cũng đã nói mấy ngọn núi gần đây đều không có thú dữ. Huống chi, từ sau lần Lệ Lôi bị thương, nghe quản gia nói cả ngọn núi đã bị giới nghiêm rồi, trước đó dọc đường bè gỗđi ngang, cũng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu vệ sĩ trong bóng tối.
Nếu phải nói không yên tâm, cũng là anh không yên tâm mới đúng, tính công kích trong ánh mắt vừa rồi nhìn cô thực sự quá rõ ràng.
Ngọn lửa ấm áp màu đỏ cam nhảy nhót, cô giơ tay lên để lên sưởi ấm, hơi kỳ quái hỏi: "Củi ởđâu ra vậy?"
"Trong hang dự trữ quanh năm, để phòng có người đi dã ngoại bị lạc thì lúc cần là có ngay. Chờ sau khi chúng ta trở về, lão Trần sẽ bổ sung một loạt mới vào đây, à, còn có lương khô nữa..." Lệ Lôi nói, anh hất hàm ra hiệu về phía đống lương khô cách đó không xa.
Bọn họ vừa mới dùng bữa trưa xong, cũng không đói nên cũng không động đến lương khô.
Lệ Lôi hơi híp mắt lại nhìn cô sưởi ấm, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hơi sẫm lại.
Cô nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa của anh, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện cả người mình đã bị mưa xối ướt đẫm, chiếc váy dài màu nâu vốn đã hơi mỏng và chiếc áo khoác ngoài móc hoa dán ở trên người, nhưđang tôn lên những đường cong tinh tế của cô, ngay cả làn da dưới lớp váy áo cũng nhưẩn như hiện, khiến cho người ta suy tư. Cô giật mình, vô thức dùng tay bảo vệ ngực.