Hoắc Miên cảm thấy hơi xấu hổ, đứng dậy đi.
"Tiểu Miên." Anh hô lên.
Có lẽ do Hoắc Miên quá khẩn trương, lúc quay người lại tay cô run lên, ly nước nóng hổi bay thẳng xuống đất.
Phải biết bây giờđang làđầu hè, Hoắc Miên đi một đôi giày rất mỏng, nếu ly nước sôi này dội xuống, đoán chừng chân cô sẽ biến thành móng heo.
"Á…" Cô không kịp nghĩ nhiều, cốc nước sắp rơi xuống rồi.
Lúc này, một đôi bàn tay đột nhiên giơ ra, bắt được cốc giấy dùng một lần.
Cóđiều, vì quán tính nên nước nóng vẫn văng ra không ít, mu bàn tay và gan bàn tay của Tần Sở lập tức đỏ lên một mảng lớn.
"Cốc của em này." Tần Sở mặt không đổi sắc đưa cốc nước cho Hoắc Miên.
"Tay anh sao rồi?" Hoắc Miên hơi khẩn trương hỏi.
"Không sao."
"Không sao cái gì, đỏ hết lên rồi, mau lấy nước lạnh dội vào." Hoắc Miên không quan tâm, giật đầu sỏ cốc nước ném vào thùng rác.
Sau đó, cô kéo tay áo anh đến cạnh cây nước, mở nước lạnh, rửa bàn tay trái sưng đỏ của anh.
Tần Sở im lặng, cứđể yên cho Hoắc Miên làm những việc này.
Nếu lúc nãy anh không nhìn nhầm, thì khi anh bị bỏng, trong mắt Hoắc Miên hiện lên vẻ… lo lắng?
Nghĩ tới đây, Tần Sở cười đắc ý.
"Còn đau không?" Hoắc Miên ngẩng đầu hỏi
Tần Sở lắc đầu.
Lúc này, Hoắc Miên mới kịp phản ứng lại, mình còn đang nắm tay người ta. Để tránh xấu hổ, cô lập tức buông ra.
"À… lát nữa anh đến cửa hàng bán thuốc mua một tuýp thuốc bỏng bôi đi." Hoắc Miên nhắc nhở.
"Không sao đâu." Giọng nói Tần Sở khàn khàn, lại rất có từ tính.
"Không sao thì em đi trước." Hoắc Miên rất sợ một mình đối mặt với Tần Sở.
Vì cô lúc nào cũng thấy sợ, sợ cảm giác khó hiểu trong lòng mình sẽ càng ngày càng lớn lên.
Càng sợ suy nghĩ trong lòng mình sẽ bị Tần Sở nhìn thấu.
"Tiểu Miên." Tần Sở dịu dàng gọi.
Hoắc Miên dừng bước, nhưng không quay đầu lại… chỉ lẳng lặng đứng đợi.
"Hôm nay vất vả rồi."
"Tiễn sĩ Tần, anh cũng vậy." Nói xong câu đó, Hoắc Miên nhanh chóng rảo bước đi, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Nghe lời nói của Hoắc Miên, Tần Sở bật cười. Tiến sĩ Tần? Khụ, kiểu xưng hô này thật low, người không biết còn tưởng anh làông chú lớn tuổi nào đó.
Cóđiều, quảđúng là anh gánh được cái học vị tiến sĩ này.
Nhờ ca phẫu thuật kì diệu này, quan hệ giữa anh và Hoắc Miên lại tiến bộ hơn một chút.
Tần Sở rất hài lòng, đút tay vào túi quần, rời đi với vẻ mặt kiêu ngạo kinh điển. Áo blouse của bác sĩ khoác trên người anh dường như có một phong vị gìđó rất khác, mấu chốt nhất là người đẹp trai thì mặc cái gì cũng hợp.
Vài y tá sau lưng cũng đã mê trai đến không cứu được.
"Wow, bác sĩ kia ở khoa nào thế? Đẹp trai thật đấy, quan trọng nhất là còn rất trẻ." Một y tá khen.
"Tôi cũng thấy thế, còn cực kì khí chất nữa, ngay cả dáng đi cũng kiêu ngạo tựđắc, nhưng mà tôi thích." Một y tá khác không hề che giấu sự mê trai của mình.
"Không ổn rồi, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh quá, mấy cô mau đi hỏi thăm hộ tôi, xem đây là bác sĩ mới của khoa nào, tôi nhất định phải ra tay trước mới được."
Mấy y tá cực kì hưng phấn tranh nhau bàn tán.
Nhưng họ lại không biết, thân phận của người này đặc biệt đến mức nào, là người mà ngay cả viện trưởng cũng không mời nổi.
Hoắc Miên đi được một đoạn đường mới phát hiện mình chưa hỏi Tần Sở một vấn đề.
Đó là tại sao Tần Sở lại là tiến sĩ học viện y Harvard? Gia tộc của anh nhiều đời làm kinh doanh, với gia thế của anh, chẳng lẽ anh không nên học trường thương mại ở Mỹ sao? Tại sao vừa rồi cô lại thấy một bác sĩ xuất sắc của khoa ngoại thần kinh vậy?
Hoắc Miên còn đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ vai cô.
"Chị Hoắc Miên, y tá trưởng tìm chị." Y tá Hoàng Duyệt cười nói.
"Được, tôi qua ngay đây."