Vài giây sau, có người trả lời trong nhóm chat.
"Không kết hôn, thất bại." Người trả lời là Chu Linh Linh.
Vừa thấy tin nhắn này, lập tức có vài bạn học nhao nhao hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
"Đúng vậy, không phải mua nhà rồi à? Sao lại không kết hôn?"
"Không hợp thì không kết hôn, lấy đâu ra nhiều lý do như thế, mọi người cũng đỡ phải tốn tiền mừng cưới. Đúng rồi, mọi người đều đểý giúp Tiểu Miên nhé, còn có anh bạn nào độc thân ưu tú thì giới thiệu cho cậu ấy đi." Chu Linh Linh đùa giỡn trả lời.
Lúc này, Ngụy Đông online, nhắn một câu: "Thật hay giả, đừng cóđùa."
"Tất nhiên là thật rồi. Sao tôi có thể lấy chuyện lớn này ra đùa chứ?" Chu Linh Linh nói.
"Quá tuyệt vời, nữ thần độc thân, tôi có cơ hội rồi." Ngụy Đông nhắn một câu, không biết là thật hay là giả nữa.
Lúc này, Lưu Tư Dĩnh trả lời đầy chanh chua: "Đúng vậy, nữ thần độc thân rồi, anh muốn theo đuổi thì nhanh tay lên, lần này đừng cóđể vuột mất đấy, đại gia."
Tần Sở chỉ lẳng lặng nhìn giao diện chat, không nói câu nào.
Bởi vì trong hơn mười người trong này, ngoại trừ Hoắc Miên ra, thì anh không hề có hứng thú với bất cứ ai hết.
Lại nói tiếp, buổi họp lớp lần trước còn phải cảm ơn cô Diêu, nếu không phải anh đến New Zealand đón cô về thì chắc chắn Hoắc Miên sẽ không tới tham gia họp lớp, anh quá hiểu tính cách của cô.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, đột nhiên Hoắc Miên online.
"Ngại quá, không thể mời mọi người uống rượu mừng được rồi, thật sự không có hôn lễ."
"Nữ thần, không sao, là thằng oắt kia không cóánh mắt, không có may mắn. Độc thân vạn tuế, ha ha!"
"Nữ thần Hoắc, cho tôi một cơ hội nhé?" Ngụy Đông trêu chọc.
"Tiểu Miên, cậu không đi làm à? Hôm nay rảnh rỗi sao mà có thời gian lên Wechat?" Chu Linh Linh hỏi.
"Ừ, vừa hỗ trợ cho một ca phẫu thuật, y tá trưởng cho tớ nghỉ phép một ngày."
"À, bà cô kia coi như không tệ, vậy thì buổi tối đi ăn đi, hôm nay tớ rảnh."
"Dẫn tôi đi với, tôi tính tiền, hai người chọn chỗ." Ngụy Đông xen vào.
"Không được, để hôm khác đi Linh Linh, lát nữa mình còn phải vào bệnh viện để chăm mẹ."
"Bác gái nhập viện rồi? Tình hình thế nào?" Những lời này Chu Linh Linh nhắn riêng cho Hoắc Miên.
"Không sao, chỉ là huyết áp cao thôi, không có gìđáng ngại, cậu đừng lo lắng." Hoắc Miên trả lời.
Cô thay quần áo, mua đồăn, ngồi xe buýt đến bệnh viện.
Trong nhóm Wechat, các bạn học vẫn còn hỏi này hỏi nọ, cô lười trả lời, dù sao thì bình thường cũng không hay liên lạc với họ, cho nên không cần quá thân thiết làm gì.
Lúc này, đột nhiên có thông báo Wechat.
Là thông báo chuyển khoản, tổng cộng là 888 tệ, do Ngụy Đông chuyển đến.
Bên dưới còn có một câu: "Nghe nói bác gái nhập viện, đây là chút lòng thành."
Hoắc Miên mới nhớ ra vừa nãy có nói việc mẹ mình nằm viện trong nhóm chat. Cô lập tức từ chối nhận tiền.
"Cảm ơn, tôi nhận ý tốt của cậu, thật sự không cần như vậy đâu."
Mấy năm qua, cô và Ngụy Đông không liên lạc gì với nhau. Sao bây giờ có thểđột nhiên nhận tiền của người ta chứ?
"Nữ thần Hoắc, cậu thật sựđộc thân à?"
"Ừ, chia tay rồi." Hoắc Miên trả lời thật.
"Vậy cậu cho tôi một cơ hội được không?"
"Đừng nói đùa chứ, bạn cũ." Hoắc Miên chỉ cảm thấy xấu hổ.
"Tôi không đùa, tôi nói thật. Hoắc Miên, tôi thích cậu lâu rồi. Tôi yêu thầm cậu từ cấp ba. Nếu cậu không tin thì cứđi hỏi bạn cùng bàn của tôi là LýĐại Chủy, cậu ấy cũng biết. Trước kia cậu hẹn hò với Tần Sở, tôi không có cơ hội. Sau này tốt nghiệp cậu cũng có bạn trai, nên tôi không làm phiền cậu."
"Nghe Linh Linh nói cậu có bạn gái rồi mà." Hoắc Miên hỏi lại.
"Tôi không có tình cảm với cô ta, cô ta ở bên tôi chỉ vì tiền thôi, lúc đó bồi thường cho cô ta một ít làđược."
"Làm sao cậu biết tôi không vì tiền chứ?" Hoắc Miên lại hỏi.