Reng reng reng…
Tiếng chuông tan học vang lên. Hạ Kỳ gấp sách vở lại, đang chuẩn bị thu dọn cặp sách thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.
Cậu dừng tay lại, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, mở tin nhắn ra nhìn dòng chữ nhỏ hiển thị trên màn hình, trong đôi mắt đen lạnh lùng hiện vẻ bất đắc dĩ.
"Con trai ngoan, mẹ đi khám bệnh, phát hiện mắc chứng trầm cảm nhẹ sau sinh. Giờ ba đưa mẹ đi xả stress rồi, em gái tạm thời giao cho con chăm sóc nhé!"
Muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người thì cứ việc nói thẳng, sao cứ phải "văn vở" như thế làm gì!
"Hạ Kỳ, ra sân vận động chơi bóng không?" - Một cậu thiếu niên ôm quả bóng rổ bất chợt vỗ vai Hạ Kỳ rồi hỏi.
Hạ Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn dấu tay đen đen in trên vai áo, trong mắt ánh lên khó chịu. Cậu đút điện thoại vào lại túi quần, ngồi xuống tiếp tục cất đồ vào cặp sách, lạnh lùng đáp lại: "Không."
"Ơ! Chẳng phải trưa nay lúc ăn cơm đã nói rồi ư? Sao cậu lại đổi ý nhanh thế?"
Cậu thiếu niên kia tỏ vẻ bực bội, đổi tay ôm quả bóng rồi vươn tay còn lại về phía Hạ Kỳ. Hạ Kỳ nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi: "Đừng động vào tớ."
Bàn tay của Miêu Kỳ Phong bị hụt, mất đà hơi chúi người về phía trước. Sau khi lấy lại thăng bằng, cậu ta tức giận xoay người đi về phía Hạ Kỳ: "Động một cái vào người cậu thì làm sao? Cậu ghét bỏ tớ đến vậy luôn hả? Có còn là anh em tốt của nhau nữa không thế?"
Hạ Kỳ chỉ vào dấu tay đen thui trên vai mình, chẳng hề nể nang nói: "Đúng thế!"
Hôm nay Hạ Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nên vết tay bẩn bẩn đen đen trên vai áo cứ đập vào mắt.
Miêu Kỳ Phong ngượng ngùng sờ mũi. Cậu ta quên mất là Hạ Kỳ mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Hạ Kỳ mặc kệ cậu ta, thu dọn đồ vào cặp xong thì khoác lên vai, đi ra ngoài.
"Ấy! Chờ tớ với!" - Miêu Kỳ Phong giật mình hoàn hồn cũng xách cặp của mình lên rồi vội vàng đuổi theo.
Miêu Kỳ Phong vừa chạy vừa thở hổn hển nói: "Tớ bảo này, cậu đi nhanh như thế làm gì?!"
"Em gái tớ đang ở nhà một mình."
Cậu biết hai con người vô lương tâm kia chắc chắn đã chọn sẵn giờ để đi rồi, biết cậu sắp tan học nên mới yên tâm bỏ em gái cậu ở nhà một mình.
Vì lo lắng cho em gái, nên bước chân của Hạ Kỳ cũng bất giác nhanh hơn đôi chút.
"Mẹ nó!" - Miêu Kỳ Phong bực bội nói. "Kể từ khi mẹ cậu sinh em gái, cậu cứ luôn miệng nhắc đến con bé cả ngày. Nếu cưng con bé như vậy thật thì cậu cứ giắt nó vào thắt lưng luôn đi cho rồi!"
"Em tớ còn nhỏ, không thể ra gió được." Vẻ mặt của Hạ Kỳ nghiêm túc, cứ như thể nếu được thì cậu sẽ giắt em gái vào thắt lưng thật vậy.
Miêu Kỳ Phong nghẹn họng không nói lại nổi…
Cái đồ cuồng em gái này!
Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Miêu Kỳ Phong vô thức định túm lấy cổ áo của Hạ Kỳ, nhưng liếc thấy bàn tay đen thui của mình nên do dự chốc lát rồi lại rụt tay về.
Cậu ta bước nhanh đến cạnh Hạ Kỳ, hỏi: "Hạ Kỳ, chủ nhật này cậu rảnh không?"
Khuôn mặt Hạ Kỳ không có chút biểu cảm nào, cậu từ chối thẳng thừng: "Không rảnh."
"…" Có cần phải làm tổn thương trái tim người khác như vậy không?!
Kỳ Phong cười cợt nhả, lại gần hỏi: "Chủ nhật cậu làm gì thế?"
"Trông con."
"…"
"Nói cứ như là cậu có con thật ấy!"
Miêu Kỳ Phong lẩm bẩm.
"Buổi sáng cậu giao em gái cho bảo mẫu trông đi. Tớ có chút việc cần cậu giúp."
"Việc gì?"
"Chủ nhật này, cháu gái tớ tổ chức lễ mừng một trăm ngày tuổi, cậu đến góp vui đi!"
"Không đi."
"…"
Khốn thật, có cần phải từ chối thẳng thừng như vậy không? Lúc này, lòng tự trọng của Miêu Kỳ Phong đã bị mấy lời của Hạ Kỳ làm tổn thương sâu sắc.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong thầm thề, cho dù bằng mọi cách cậu ta cũng phải kéo Hạ Kỳ đến buổi tiệc mừng một trăm ngày tuổi của cháu gái cho bằng được.