"Đã lâu không gặp." Nhìn rõ người đàn ông trong xe, Tần Sở bình tĩnh chào hỏi.
"Mẹ kiếp, đúng là cậu rồi, thằng nhóc này về cũng không nói một câu, mau lên xe đi, tìm một chỗôn chuyện."
Không chịu nổi sự nhì nhèo của đối phương, Tần Sởđành phải lên chiếc Jaguar màu đen.
Mà chủ chiếc Jaguar này là bạn từ nhỏ của Tần Sở - Cao Nhiên.
Vừa lên xe, điện thoại Tần Sởđãđổ chuông.
"Không cần tới đón tôi, tôi còn có việc, sẽ về hơi muộn. Cậu đặt tài liệu cần ký tên lên bàn làm việc của tôi làđược, dời mấy cuộc hẹn chiều lại. Cứ vậy mà làm." Nói xong, anh nhanh chóng cúp máy.
"Bây giờ cậu quay lại GK làm việc rồi à?" Cao Nhiên cười hỏi.
"Ừ."
"Được bao lâu rồi?"
"Khoảng hơn một tuần."
Cao Nhiên vỗđầu: "Móa, nếu ông lãnh đạo chết tiệt của tôi không cử tôi đi chỗ khác học tập thì tôi đã sớm biết tin cậu về rồi. Cóđiều, cậu cũng vô tâm thật đấy, chẳng gọi điện gì cho tôi cả."
"Có gọi, nhưng không liên lạc được."
"Àđúng rồi, lúc bọn tôi đi công tác không được phép mởđiện thoại." Nhìn Cao Nhiên có vẻ rất hưng phấn.
Nửa tiếng sau.
Hai người ngồi tại một quán trà cực kì tao nhã, trong phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhìn rất thú vị.
Cao Nhiên nhìn Tần Sở ngồi đối diện, cảm thán nói: "Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, khoảng bảy tám năm rồi nhỉ?"
"Tròn bảy năm." Tần Sở trả lời.
"Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, trước khi ra nước ngoài cậu vẫn là thằng oắt con, giờđã thành Tổng giám đốc GK rồi."
"Cậu cũng thế mà, bảy năm trước chỉ là một thằng côn đồ thích gây sự, bây giờ cậu trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố, trái ngược nhiều thật đấy." Tần Sở cầm cốc trà, nói.
"Đừng nói nữa, cha tôi nói ông nội tôi là cảnh sát, ông ấy cũng là cảnh sát, đến đời tôi, tôi có thể không cưới vợ sinh con, nhưng nhất định phải làm cảnh sát, nếu không thìông ấy sẽ từ mặt đứa con trai là tôi."
"Cả nhà làm cảnh sát, cũng không tệ." Tần Sở lạnh nhạt nói.
"Chó má, ông đây tuyệt đối không muốn làm cảnh sát, tiền lương thìít mà phiền phức thì nhiều, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì còn bị phê bình. Cậu nghĩ tôi lăn lộn đến cái chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự này dễ dàng lắm à? Hai năm trước, trong một lần chống hành động khủng bố, bụng tôi còn trúng hai phát đạn, thiếu chút nữa làđi đời rồi." Nói xong, Cao Nhiên còn vén áo lên cho Tần Sở nhìn.
"Được lắm, đại nạn không chết sau này có phúc."
"Cậu cút sang một bên đi, đừng có ngồi đấy mà nói mát, tôi tình nguyện đổi chỗ cho cậu, cậu làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, để tôi làm Tổng giám đốc đi."
"Được." Tần Sở trả lời rất nghiêm túc.
"Thôi đi, tôi không có năng khiếu kinh doanh, vẫn nên vui vẻ làm một cảnh sát quèn làđược rồi." Nói xong, Cao Nhiên cầm cốc trà nhấp một ngụm nhỏ.
"Cậu kể về mình đi, ra nước ngoài thì ra nước ngoài, nhưng đi một mạch bảy năm không về. Cậu biết tôi nhớ cậu lắm không, gọi điện thoại cho ba cậu hỏi địa chỉ của cậu thìông ấy không nói." Cao Nhiên phàn nàn.
"Ừ, đó là giao ước của tôi và ba tôi. Lúc đầu tôi đãđồng ý với ông là sẽ không trở lại trước năm ngoái và không liên lạc với bất cứ ai trong nước."
"Móa, đây là giao ước chó má gì vậy? Cậu làm vậy khác gìăn no rỗi việc?"
"Không, tôi làm như vậy, chỉ là vì một người." Tần Sở nói rõ từng chữ.
Cao Nhiên bỗng nhiên nghĩđến chuyện bảy năm trước, sau đó hỏi dò: "Có liên quan đến Hoắc Miên à?"
Tần Sở im lặng…đáp án rất rõ ràng.
"Quả nhiên là vậy, Tần Sở, cậu còn nhớ loại con gái đó làm gì. Bảy năm trước, cô ta đối xử với cậu như vậy, cậu nên quên cô ta đi, tìm gái Tây ấy. Thân phận của cậu là gì? Là thái tử của GK, muốn gióđược gió, muốn mưa được mưa, cần gì phải vì một người phụ nữ mà biến thành cái dạng này."
"Chuyện bảy năm trước không trách côấy, là do tôi không bảo vệ tốt côấy."
"Vậy bây giờ cậu cóý gì? Đừng nói lần này cậu về nước vẫn là vì cô ta nhé?" Vẻ mặt Cao Nhiên khinh bỉ.
Tần Sở không trả lời mà nhìn đồng hồ: "Lát nữa tôi còn có việc, hôm khác chúng ta gặp lại."
"Ừ, cũng được, nhớ giữ liên lạc." Cao Nhiên đứng dậy tiễn anh.
Trở lại tập đoàn, Tần Sởđi thẳng lên phòng làm việc của Tổng giám đốc, không ngờ có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa bên trong.
Thấy Tần Sở trở về, cô ta lập tức đứng dậy, cười ưu nhã: "Tổng giám đốc Tần, anh trở về rồi."
Tần Sở khẽ nhíu mày…