Chương 3: Hạt Giống Trong Tro Tàn
Mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn đỏ rực như máu, phủ một lớp tro bụi dày đặc lên mọi thứ.
Tôi – Trần Hoàng Nam – đứng dựa vào bức tường thép vừa xây, đôi boots lấm bùn, tay vẫn nắm thanh sắt gỉ giờ đã mẻ vài chỗ. Nhà kho giờ là nơi trú tạm của chúng tôi, nhưng không phải nhà. Tôi biết điều đó, Linh biết, và Mai cũng vậy. Để sống sót trong cái thế giới đổ nát này, chúng tôi cần nhiều hơn một góc tường thép.
HTST nhấp nháy trong đầu tôi:
Điểm sinh tồn: 240.
Nhiệm vụ mới: Củng cố pháo đài – Xây khu sinh hoạt cấp 1 (100 điểm sinh tồn, 300 kg thép, 50 kg gỗ).
Phần thưởng: Bản thiết kế khu sản xuất cấp 1 + 100 điểm sinh tồn.
"Khu sinh hoạt…" Tôi lẩm bẩm, nhìn quanh nhà kho. Thép thì đủ – đống khung cửa và tấm tôn rỉ sét có thể đáp ứng 300 kg nếu tôi tháo dỡ cẩn thận. Nhưng gỗ thì khó. Cánh đồng ngoài kia chỉ toàn bùn và cỏ dại, không có lấy một cái cây nào đứng vững sau siêu bão.
"Nam, cậu lẩm bẩm gì đó?" Linh bước tới, tay cầm cuộn băng gạc vừa tìm thấy trong đống dụng cụ y tế. Cô đã băng lại vết cào trên tay Mai, và giờ đôi mắt sắc lạnh của cô đang dán vào tôi.
"Hệ thống lại giao nhiệm vụ," tôi nói, gõ nhẹ lên thái dương. "Xây khu sinh hoạt – một chỗ ngủ tử tế, có mái che và tường chắc chắn. Cần 300 kg thép và 50 kg gỗ."
Mai, ngồi ôm chiếc laptop hỏng ở góc tường, ngẩng lên. "Thép thì dễ, nhà kho này đầy. Nhưng gỗ? Gió bão cuốn sạch cây cối ngoài kia rồi, trừ phi cậu muốn tháo cái bàn này." Cô gõ gõ vào chiếc bàn gỗ cũ kỹ bên cạnh, cười toe toét dù tình cảnh chẳng vui vẻ gì.
"Không đủ," tôi nói, bước ra cửa kho, nhìn qua khe hở. "50 kg gỗ cần ít nhất vài cây lớn, hoặc đống ván từ một công trình nào đó. Phải ra ngoài tìm."
Linh nhíu mày. "Nguy hiểm lắm. Zombie vẫn lảng vảng, và cậu thấy con Thợ Săn nhanh thế nào rồi đấy."
"Không đi thì chết đói," tôi đáp, siết chặt thanh sắt. "Chúng ta không thể sống mãi bằng mấy gói lương khô cậu tìm được.
Phải tìm gỗ, và nếu may mắn, cả thức ăn."
Mai đứng dậy, nhét laptop vào ba lô rách. "Mình đi với cậu. Nếu tìm được linh kiện, mình sửa lại drone. Có nó bay trên cao, tụi zombie khó bất ngờ lắm."
Linh thở dài, cầm dao phẫu thuật lên. "Vậy mình cũng đi. Không để hai người chết ngoài đó được."
Tôi mỉm cười nhạt. "Cảm ơn." Dù chỉ mới gặp, tôi cảm nhận được sự tin tưởng đang dần hình thành giữa chúng tôi. Trong cái thế giới này, đó là thứ quý giá hơn cả vàng.
Chúng tôi rời nhà kho khi trời vừa hửng sáng – hay ít ra, tôi đoán vậy qua lớp tro bụi dày đặc. Gió vẫn rít qua tai, mang theo mùi tanh của đất và máu.
Tôi dẫn đầu, Linh đi giữa, Mai bọc hậu. Cánh đồng phía đông nhà kho dẫn tới một khu dân cư cũ, giờ chỉ còn là đống đổ nát – nhà cửa sụp đổ, xe hơi lật nghiêng, và vài cột điện cháy đen nằm ngổn ngang.
"Nhìn kia," Mai chỉ tay. Cách 300 mét, một ngôi nhà gỗ hai tầng vẫn còn đứng vững, dù mái đã thủng và tường nghiêng ngả. "Gỗ ở đó chắc đủ."
"Nhưng zombie cũng có thể ở đó," Linh nói, giọng lạnh. "Cẩn thận."
Chúng tôi tiến tới, boots lẹp kẹp trong bùn. Khi còn cách ngôi nhà 50 mét, tôi nghe thấy tiếng động – không phải gầm gừ, mà là tiếng "xoẹt xoẹt" của thứ gì đó cọ vào đất.
Tôi ra hiệu cho Linh và Mai dừng lại, nép sau một chiếc xe tải lật. Qua khe hở, tôi thấy một bóng dáng – không phải zombie, mà là người. Một cô gái, tóc dài buộc lỏng, mặc áo sơ mi caro rách và quần dài lấm bùn, đang dùng cuốc đào đất. Xung quanh cô là vài luống cây nhỏ, chắc là khoai hay lúa, được che bằng tấm nhựa rách.
"Cô ấy còn sống," Mai thì thầm, mắt sáng lên. "Nhìn mấy cây kia kìa, tụi mình có thể có đồ ăn!"
"Đợi đã," Linh nói, chỉ tay. Từ phía sau ngôi nhà, ba con zombie cấp E lảo đảo bước ra, kéo theo hai con Zombie Thợ Săn. Cô gái chưa nhận ra, vẫn cắm cúi đào đất.
"Phải giúp cô ấy," tôi nói, đứng dậy. "Linh, cậu xử mấy con thường. Mai, hỗ trợ tôi với hai con Thợ Săn."
Không chờ trả lời, tôi lao ra, kích hoạt Hỏa Diễm cấp E. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, tôi vung tay, đốt cháy chân một con zombie thường. Nó ngã quỵ, tôi đập thanh sắt vào đầu.
"Một!" Tôi hét. Linh nhảy tới, đâm dao xuyên cổ con thứ hai, rồi cắt đầu con thứ ba trong tích tắc. "Xong!" Cô nói, máu đen bắn lên tay.
Cô gái giật mình, quay lại, mắt mở to. "Ai… các người là ai?"
"Người sống sót," tôi đáp nhanh. "Coi chừng!" Một con Thợ Săn nhảy vọt qua mái nhà, lao thẳng vào cô. Tôi đẩy cô ngã xuống đất, vung lửa đốt cháy lưng nó, rồi đâm thanh sắt vào đầu. Nó gầm lên, ngã ra, nhưng con thứ hai đã tới gần. Mai hét: "Mình tới đây!" Cô ném một mảnh kim loại từ xe tải, trúng chân con zombie, làm nó chậm lại. Tôi lao tới, đốt cháy ngực nó, rồi đập thêm một phát nữa. "Xong!" Tôi thở hổn hển.
Cô gái đứng dậy, tay run rẩy ôm cuốc. "Cảm… cảm ơn. Mình là Hương. Mình ở đây từ khi tận thế bắt đầu, cố trồng ít cây để sống."
"Trần Hoàng Nam," tôi nói, lau máu đen trên tay. "Đây là Linh và Mai. Chúng tôi đang xây chỗ trú, cần gỗ. Cậu giúp được không?"
Hương gật đầu, nhìn ngôi nhà. "Gỗ ở đây nhiều, nhưng tụi zombie hay mò tới. Nếu các cậu bảo vệ mình, mình sẽ giúp."
"Được," tôi nói, nhìn Linh và Mai. Cả hai gật đầu.
Chúng tôi bắt tay vào tháo dỡ ngôi nhà. Tôi dùng Hỏa Diễm để cắt các thanh gỗ, Linh và Hương khuân ra xe tải lật để chở về, còn Mai canh chừng xung quanh. Sau 4 giờ, chúng tôi gom đủ 50 kg gỗ và thêm 100 kg thép từ khung cửa. Nhưng khi chuẩn bị rời đi, tiếng gầm gừ vang lên – không phải vài con, mà là cả một đàn. Tôi đếm nhanh: 15 con zombie cấp E và 5 con Thợ Săn, kéo tới từ phía tây.
"Lên xe!" Tôi hét, nhảy lên xe tải, kéo Hương lên. Linh và Mai leo vào sau. Tôi khởi động Hỏa Diễm, đốt cháy mấy con gần nhất, nhưng xe không nổ máy – hệ thống điện tử đã chết từ siêu bão.
"Chạy bộ!" Linh nói, nhảy xuống, dao sẵn sàng. Chúng tôi bỏ xe, lao về nhà kho, vừa chạy vừa đánh. Tôi vung lửa, đốt cháy 5 con cấp E, Linh hạ 3 con khác. Mai ném đá, làm chậm một con Thợ Săn, còn Hương bất ngờ vung cuốc, đập vỡ đầu một con zombie thường. "Mình cũng đánh được!" Cô hét, mắt sáng lên.
Nhưng lũ Thợ Săn quá nhanh. Một con nhảy vọt, cào vào lưng tôi, xé toạc áo khoác. Tôi ngã xuống, đau điếng, nhưng vung lửa đốt cháy mặt nó, rồi đâm thanh sắt xuyên ngực.
"Chết đi!" Tôi gầm lên. Linh kéo tôi dậy, hạ con thứ hai. Mai và Hương phối hợp, dùng cuốc và đá hạ con thứ ba. Hai con còn lại lao tới, nhưng tôi tập trung hết sức, vung lửa mạnh nhất có thể, thiêu cháy cả hai trong một luồng sáng đỏ.
Chúng tôi chạy về nhà kho, đóng sầm cửa, chèn thêm thép. Lũ zombie đập cửa một lúc rồi bỏ đi. Tôi ngồi phịch xuống, máu thấm ra từ lưng, thở hổn hển. Linh băng vết thương cho tôi, còn Mai kiểm tra đống gỗ và thép.
HTST nhấp nháy:
Điểm sinh tồn: 460 (240 + 150 từ 15 zombie cấp E + 70 từ 5 Zombie Thợ Săn).
Tôi tiêu 100 điểm, kích hoạt bản thiết kế khu sinh hoạt. Một góc nhà kho sáng lên, thép và gỗ tự động lắp ráp thành một căn phòng nhỏ
– tường thép dày 30 cm, mái che chống mưa, và một lò sưởi nhỏ dùng Tinh Thể X tôi nhặt được từ lũ zombie.
"Xong rồi," tôi nói, nhìn Linh, Mai và Hương. "Đây là nhà mới của chúng ta."
Hương mỉm cười, tay vuốt mấy cây giống cô mang theo. "Mình sẽ trồng chúng trong này. Có đồ ăn, tụi mình sẽ sống được."
Mai vỗ tay. "Thêm máy móc nữa là hoàn hảo
!"
Linh nhìn tôi, gật đầu. "Cậu làm tốt, Nam."
Tôi cười nhạt, nhưng trong lòng biết – đây chỉ là khởi đầu. Ngoài kia, thế giới vẫn đang sụp đổ, và chúng tôi phải mạnh hơn nữa.