Chương 5: Bóng Tối Bên Kia Tháp
Đêm thứ năm kể từ khi tháp quan sát cấp 1 hoàn thành, tôi – Trần Hoàng Nam – đứng trên đỉnh tháp, đôi boots lấm bùn đặt vững trên sàn thép lạnh lẽo. Gió gầm rú qua khe hở, mang theo tro bụi và cái lạnh thấu xương.
Bầu trời đen kịt, không một vì sao, chỉ có ánh sáng đỏ yếu ớt từ lò sưởi trong khu sinh hoạt hắt lên qua cửa sổ nhà kho. Hỏa Diễm cấp D trong tay tôi giờ mạnh hơn, ngọn lửa dài 5 mét bùng cháy khi tôi thử nghiệm, nhưng tôi biết – nó vẫn chưa đủ để đối mặt với những gì đang chờ đợi ngoài kia.
HTST nhấp nháy trong đầu tôi:
Điểm sinh tồn: 660.
Nhiệm vụ mới: Tăng cường hỏa lực – Xây tháp pháo cấp 1 (200 điểm sinh tồn, 300 kg thép, 50 kg gỗ, 5 Tinh Thể X cấp E).
Phần thưởng: Bản thiết kế drone chiến đấu cấp 1 + 200 điểm sinh tồn.
"Tháp pháo…" Tôi lẩm bẩm, nhìn xuống nhóm bên dưới. Linh đang băng lại vết thương nhỏ trên tay Thảo từ trận chiến với Zombie Titan hôm trước. Hương chăm chút mấy cây khoai trong thùng thép, còn Mai hí hoáy với đống linh kiện, cố tạo ra một chiếc đèn chạy bằng Tinh Thể X. Chúng tôi đã mạnh hơn, nhưng vẫn chỉ là một nhóm nhỏ giữa thế giới tan hoang này.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang thép. Thảo xuất hiện, súng lục đeo bên hông, tay cầm một thanh gỗ nhỏ. "Cậu đứng đây cả tiếng rồi," cô nói, giọng thẳng thắn. "Nghĩ gì mà trầm ngâm thế?"
"Tôi nghĩ tụi mình cần vũ khí mạnh hơn," tôi đáp, chỉ tay ra cánh đồng tối om phía nam. "Zombie Titan hôm trước không phải thứ cuối cùng. Nếu có thứ gì lớn hơn, hay tệ hơn là người sống sót khác tấn công, tụi mình không đủ sức chống lại."
Thảo gật đầu, dựa vào lan can thép. "Mình đồng ý. Nhưng thép và gỗ thì được, còn 5 Tinh Thể X cấp E? Tụi mình chỉ còn 3 viên sau trận hôm qua."
"Phải đi săn," tôi nói, siết chặt thanh sắt giờ đã được mài sắc hơn. "Mai, Linh, Hương, cậu, và tôi – cả nhóm sẽ đi. Không để ai ở lại lần này."
Sáng hôm sau – nếu có thể gọi cái thứ ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tro bụi là sáng – chúng tôi rời nhà kho, hướng về phía tây, nơi có một khu công nghiệp cũ cách 1 km. Mai nói cô từng thấy vài drone hỏng ở đó, có thể sửa lại nếu tìm được linh kiện. Hương muốn tìm thêm hạt giống, còn Thảo và Linh đồng ý rằng khu công nghiệp có thể chứa thép và Tinh Thể X từ zombie.
Đường đi đầy rẫy nguy hiểm. Đất nứt nẻ, mùi khói từ các nhà máy cháy đen xộc lên mũi. Khi còn cách khu công nghiệp 200 mét, tôi nghe thấy tiếng động – không phải gầm gừ của zombie, mà là tiếng "ầm" của một vụ nổ nhỏ. Tôi ra hiệu cho cả nhóm nép sau một bức tường đổ. Qua khe hở, tôi thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
Một cô gái, tóc đen buộc cao, mặc áo khoác thí nghiệm rách, đang đứng giữa đống đổ nát của một nhà máy hóa chất.
Tay cô cầm một quả bom tự chế – nhỏ thôi, nhưng đủ để thổi bay ba con Zombie Thợ Săn thành từng mảnh. Khói bốc lên, mùi hóa chất nồng nặc lan tỏa. Cô quay lại, mắt điềm tĩnh nhưng sắc lạnh, kiểm tra một ống nghiệm trong tay như thể vừa làm xong thí nghiệm.
"Người sống sót," Mai thì thầm, mắt sáng lên. "Nhìn cô ấy kìa, đỉnh thật!"
"Nhưng không chỉ có cô ấy," Linh nói, chỉ tay. Từ phía xa, một nhóm người xuất hiện – 5 tên, mặc áo giáp thô sơ bằng thép, tay cầm súng trường và dao găm. Dẫn đầu là một gã cao lớn, da ngăm, mắt đỏ rực, quanh người tỏa ra thứ bóng tối mờ ảo như khói.
Hắn hét lên: "Ngọc! Đưa Tinh Thể X đây, hoặc tao cho mày nổ tung cùng chỗ này!"
Cô gái – Ngọc – cười khẩy, giơ quả bom còn lại lên. "Thử đi, Đỗ Văn Kiên. Mày tưởng bóng tối của mày nhanh hơn bom của tao à?"
"Địch," Thảo nói, tay đặt lên súng. "Đánh không, Nam?"
"Đợi đã," tôi thì thầm. "Xem tình hình đã. Nếu cô ấy cần giúp, tụi mình nhảy vào."
Kiên giơ tay, bóng tối lan rộng 10 mét, che phủ khu vực quanh Ngọc. Một tên tay sai bắn súng, nhưng Ngọc lăn người né, ném bom.
"Ầm!" Vụ nổ làm hai tên ngã ra, khói bụi mù mịt. Kiên gầm lên, bóng tối co lại thành một lưỡi dao, lao tới Ngọc. Cô né được, nhưng áo khoác bị rạch một đường, máu thấm ra từ vai.
"Giờ!" Tôi hét, lao ra khỏi chỗ nấp, vung Hỏa Diễm cấp D. Ngọn lửa dài 5 mét bắn ra, thiêu cháy một tên tay sai, hắn gào lên, ngã xuống. Thảo bắn liên tục, hạ tên thứ hai. Linh lao tới, đâm dao vào ngực tên thứ ba, còn Hương vung cuốc, làm chậm tên thứ tư.
Mai ném một mảnh thép, trúng chân tên cuối cùng, tôi đốt cháy hắn bằng lửa.
Kiên quay lại, mắt đỏ rực.
"Tụi mày là ai?" Hắn gầm lên, bóng tối lan rộng, che phủ 20 mét. Tôi cảm thấy lạnh buốt, tầm nhìn mờ đi, nhưng vung lửa đáp trả. Ngọn lửa xanh cắt qua bóng tối, thiêu cháy tay áo hắn. Hắn lùi lại, nghiến răng. "Hội Hắc Ám không quên chuyện này đâu!" Hắn quay người, biến mất vào màn tro bụi.
Ngọc đứng dậy, ôm vai, nhìn chúng tôi. "Cảm ơn. Mình là Ngọc, nhà hóa học. Tụi đó là Hội Hắc Ám – một đám cướp muốn Tinh Thể X để tăng sức mạnh."
"Trần Hoàng Nam," tôi nói, bước tới. "Đây là Linh, Mai, Hương, Thảo. Tụi mình đang xây pháo đài. Cậu muốn gia nhập không?"
Ngọc gật đầu, nhặt một túi nhỏ đầy Tinh Thể X từ đống zombie. "Được. Mình có thể chế bom từ mấy thứ này. Nhưng Hội Hắc Ám sẽ quay lại – chúng đông và mạnh hơn tụi mình nghĩ."
Chúng tôi trở về nhà kho với 300 kg thép, 50 kg gỗ, và 7 Tinh Thể X cấp E từ zombie trong khu công nghiệp. Ngọc kiểm tra Tinh Thể X, nói: "Mấy viên này đủ năng lượng cho bom nhỏ hoặc máy móc của Mai. Nếu có cấp cao hơn, mình làm được thứ mạnh hơn."
Tôi tiêu 200 điểm sinh tồn, kích hoạt tháp pháo cấp 1. Một khẩu pháo thô sơ mọc lên cạnh tháp quan sát, bắn đạn thép bằng năng lượng từ 5 Tinh Thể X cấp E.
HTST nhấp nháy:
Điểm sinh tồn: 660 (660 – 200 + 200 từ phần thưởng).
Nhiệm vụ mới: Bảo vệ pháo đài – Tiêu diệt 20 kẻ thù (zombie hoặc người) trong 3 ngày.
"20 kẻ thù…" Tôi lẩm bẩm, nhìn nhóm. Linh lau dao, Mai sửa drone, Hương trồng cây, Thảo kiểm tra súng, Ngọc chế bom. Chúng tôi giờ là một đội – 5 người, mỗi người một sức mạnh riêng.
Đêm đó, từ tháp quan sát, tôi thấy ánh sáng đỏ mờ nhạt từ phía đông – không phải zombie, mà là người
. Hội Hắc Ám đang đến gần. Tôi siết chặt thanh sắt, ngọn lửa cấp D bùng lên trong tay. "Tới đi," tôi thì thầm. "Tôi sẽ đốt sạch tụi mày."