Chương 6: Lửa và Bóng Tối
Đêm thứ sáu kể từ khi nhóm chúng tôi hoàn thiện, tôi – Trần Hoàng Nam – đứng trên tháp quan sát, mắt dán vào ánh sáng đỏ mờ nhạt phía đông. Gió gầm rú qua khe thép, mang theo mùi khói và kim loại cháy – dấu hiệu của kẻ thù đang tiến tới. Tay tôi siết chặt thanh sắt, Hỏa Diễm cấp D bùng lên, ngọn lửa dài 5 mét tỏa sáng trong bóng tối, xua tan cái lạnh buốt của tận thế.
HTST nhấp nháy trong đầu tôi:
Điểm sinh tồn: 660.
Nhiệm vụ: Bảo vệ pháo đài – Tiêu diệt 20 kẻ thù (zombie hoặc người) trong 3 ngày (0/20).
Phần thưởng: Bản thiết kế tường năng lượng cấp 1 + 300 điểm sinh tồn.
"Linh, kiểm tra cửa chính!" Tôi hét xuống khu sinh hoạt. "Mai, sẵn sàng drone! Hương, chuẩn bị dây leo! Thảo, lên tháp pháo! Ngọc, bom của cậu đâu rồi?"
Linh lao ra, dao phẫu thuật trong tay, kiểm tra thanh thép chèn cửa. "Cửa ổn, nhưng không trụ lâu nếu chúng đông!" Cô đáp, giọng lạnh nhưng căng thẳng.
Mai chạy tới, tay ôm chiếc drone vừa sửa xong nhờ Tinh Thể X cấp E. "Mình cho nó bay đây! Chỉ có một quả bom nhỏ gắn vào, nhưng đủ để làm chậm tụi nó!" Cô gõ laptop, drone cất cánh, đèn pha rọi sáng cánh đồng phía đông.
Hương đứng cạnh mấy chậu cây, tay nắm chặt một mảnh Tinh Thể X. "Mình thử dùng cái này, nhưng dây leo chỉ mọc được 1 mét vuông thôi!" Cô nhét tinh thể vào đất, đôi tay chai sần run lên vì hồi hộp.
Thảo leo lên tháp pháo, nạp đạn thép vào nòng. "Súng sẵn sàng! Cứ để mình bắn tỉa mấy thằng khốn đó!" Cô hét, mắt sáng lên như khi thi đấu bắn súng ngày xưa.
Ngọc bước ra, tay cầm hai quả bom tự chế, mắt sắc lạnh. "Bom xong rồi. Một quả nổ mảnh, một quả khí độc. Đưa mình lên tháp, mình sẽ ném từ trên cao."
Tôi gật đầu, kéo Ngọc lên tháp quan sát. Từ đây, tôi thấy rõ hơn – không chỉ ánh sáng đỏ, mà là bóng dáng của khoảng 20 tên tay sai Hội Hắc Ám, mặc giáp thép thô sơ, tay cầm súng trường và dao găm. Dẫn đầu là Đỗ Văn Kiên, đôi mắt đỏ rực, bóng tối quanh người lan rộng 50 mét, che phủ cả đội hình như một tấm màn sống.
"Hội Hắc Ám…" Tôi nghiến răng. "Chúng muốn Tinh Thể X của tụi mình."
Kiên giơ tay, bóng tối co lại thành những lưỡi dao, bắn về phía nhà kho. "Ầm!" Một lưỡi dao đâm vào cửa thép, làm nó rung lên. "Trần Hoàng Nam!" Hắn gầm lên, giọng vang vọng qua tro bụi. "Đưa Tinh Thể X ra đây, hoặc tao san bằng cái ổ chuột này!"
"Thử xem!" Tôi hét lại, vung Hỏa Diễm cấp D. Ngọn lửa dài 5 mét quét qua, thiêu cháy ba tên tay sai phía trước, chúng gào lên, ngã xuống trong khói đen.
"Ba!" Tôi đếm.
Thảo bắn từ tháp pháo, "đoàng đoàng" – hai phát đạn thép xuyên qua đầu hai tên khác. "Năm!" Cô hét, cười lớn.
Mai điều khiển drone, thả quả bom nhỏ xuống giữa đám tay sai. "Ầm!" Vụ nổ làm năm tên ngã ra, khói bụi mù mịt. "Mười!" Cô reo lên, đập tay vào laptop.
Nhưng Kiên không đứng yên. Hắn giơ tay, bóng tối lan rộng 70 mét, che phủ nhà kho, làm tôi gần như không thấy gì. "Chết tiệt!" Tôi chửi thề, nhảy xuống đất, kéo Ngọc theo. "Ném bom đi!"
Ngọc ném quả bom mảnh, "ầm!" – năm tên nữa ngã xuống, máu và thép văng khắp nơi. "Mười lăm!" Cô hét, giọng lạnh băng.
Bóng tối của Kiên co lại, hóa thành một lưỡi dao lớn, lao thẳng vào tháp pháo. Thảo nhảy ra khỏi tháp, lăn xuống đất ngay trước khi lưỡi dao cắt đôi nòng pháo. "Khốn kiếp!" Cô chửi, rút súng lục bắn liên tục vào đám tay sai còn lại.
Linh lao ra từ cửa chính, dao phẫu thuật lóe sáng, cắt cổ hai tên lọt vào trong bóng tối. "Mười bảy!" Cô hét, máu đen bắn lên áo blouse rách.
Hương hét lên từ khu sinh hoạt: "Dây leo sẵn sàng!" Cô kích hoạt Tinh Thể X, dây leo cấp E mọc lên từ đất, quấn chặt chân ba tên tay sai, giữ chúng lại. Tôi vung lửa, thiêu cháy cả ba trong tích tắc. "Hai mươi!" Tôi gầm lên, thở hổn hển.
HTST nhấp nháy:
Nhiệm vụ hoàn thành: Tiêu diệt 20 kẻ thù (20/20).
Phần thưởng: Bản thiết kế tường năng lượng cấp 1 + 300 điểm sinh tồn.
Điểm sinh tồn hiện tại: 960.
Nhưng Kiên chưa xong. Hắn bước tới, bóng tối co lại quanh người, hóa thành một thanh kiếm dài 2 mét. "Tụi mày nghĩ thắng được tao dễ vậy à?" Hắn lao tới, chém thẳng vào tôi. Tôi né sang bên, nhưng lưỡi kiếm cắt qua vai, máu thấm ra, đau điếng.
"Nam!" Linh hét, lao tới, nhưng Kiên vung tay, bóng tối đẩy cô ngã ra sau.
Tôi nghiến răng, vung Hỏa Diễm tối đa. Ngọn lửa cấp D quét qua, cắt qua bóng tối, thiêu cháy tay áo Kiên. Hắn lùi lại, gầm lên: "Được lắm! Lần sau, tao mang cả đội quân tới!" Hắn quay người, biến mất vào màn tro bụi, để lại vài viên Tinh Thể X từ đám tay sai.
Tôi quỳ xuống, ôm vai, máu chảy qua kẽ tay. Linh chạy tới, băng vết thương trong 5 giây bằng dị năng Hồi phục cấp E mới thức tỉnh sau trận chiến. "Cậu không được chết," cô nói, giọng run nhẹ.
Thảo đứng dậy, kiểm tra tháp pháo vỡ. "Mất pháo rồi. Nhưng tụi mình thắng."
Mai chạy tới, ôm laptop. "Drone còn sống! Mình sẽ làm cái mới mạnh hơn!"
Hương nhặt mấy viên Tinh Thể X cấp E, cười yếu ớt. "Tụi nó làm mình sợ muốn chết… nhưng dây leo của mình giúp được."
Ngọc kiểm tra đống bom còn lại, gật đầu. "Kiên có dị năng mạnh. Lần sau, mình cần bom lớn hơn."
Tôi đứng dậy, nhìn pháo đài tan hoang nhưng vẫn đứng vững. "Tụi mình thắng trận này, nhưng hắn sẽ quay lại.
Phải chuẩn bị."
Tôi tiêu 300 điểm sinh tồn, kích hoạt tường năng lượng cấp 1 (yêu cầu: 300 điểm, 500 kg thép, 10 Tinh Thể X cấp E). Một luồng sáng xanh bao quanh nhà kho, tạo thành bức tường cao 3 mét, dày 50 cm, phát sáng mờ ảo. Điểm sinh tồn còn lại: 660.
"Giờ tụi mình có tường," tôi nói, nhìn nhóm. "Nhưng Hội Hắc Ám không phải kẻ thù duy nhất. Nghỉ ngơi đi, ngày mai tụi mình sẽ mạnh hơn."
Đêm đó, t
ôi đứng trên tháp quan sát, ngọn lửa cấp D cháy trong tay. Bóng tối của Kiên vẫn ám ảnh tôi, nhưng tôi thề – lần sau, tôi sẽ đốt hắn thành tro.