Minh – người cha nghèo sống trong căn phòng trọ chật chội, cùng cô con gái Cúc lúc bấy giờ mới sáu tuổi – phải vật lộn với cuộc sống bấp bênh. Vào một ngày nọ, ánh nắng Mặt Trời xuyên qua ô cửa sổ mà rọi sáng một phần căn phòng trọ nhỏ, căn phòng bừa bộn và ẩm thấp. Minh và con gái của mình đang say giấc. Bất chợt Minh và Cúc giật mình thức dậy, vì tiếng đập cửa la ó ở bên ngoài..Minh ra mở cửa thì gặp ông Hoàng chủ trọ, ông Hoàng chửi bới vì đã quá hạn tiền nhà. Minh hẹn lại và hứa sẽ trả đủ. Ông Hoàng chửi tiếp, sau đó thì bị thuyết phục. Vào sáng hôm sau Minh bị một cuộc gọi đánh thức của Mẹ mình. Bà ấy gọi xin tiền để trả nợ, minh nghe một hồi rồi cúp máy ngang. Minh lèm bèm đã nghèo rồi còn xin tiền..tiền đâu ra. Minh mệt nhọc, vội vàng rửa mặt thay đồ rồi chở Cúc đi học sau đó đi làm. Cúc con gái của Minh trên đường đi đến đường con bé nói rằng Cô giáo nói rằng sắp tới kỳ đóng tiền học. Hắn xúi Cúc nói lại là để tháng sau sẽ gộp lại thanh toán luôn. Sau đó hắn mua sôi cho con bé và để con bé trước trường rồi đi đến chỗ làm. Trong lớp cô giáo để ý trên người Cúc toàn là những vết thương hỏi da thì Cúc chối rằng do con bé bị té. Cô giáo chỉ đành bất lực.
Ở chỗ làm của Minh, có tiếng la ó chửi bới của Sếp, sếp đuổi anh đi vì đã làm việc thiếu nghiêm túc, dẫn đến thất thoát và yêu cầu anh bồi thường. Vài ngày nữa công ty sẽ cử người xuống gặp anh. Anh chửi thề rồi vội vã rời đi. Hắn lê thân mình trên chiếc xe tàn suy nghĩ miệng lẩm nhẩm tiếc nuối vì việc mình đổ hết tiền lương vào cờ bạc rượu chè và gái gú để rồi bản thân gặp hoàn cảnh này, vơ bỏ đi để lại con cho hắn nuôi để rồi hắn cũng không có tiền mà dự phòng. Minh trong lúc suy nghĩ đó, bụi thổi vào mắt hắn khiến hắn không nhìn rõ rồi hắn đụng trúng Bà Lan (vợ của ông Hai Quang) khiến bà té xuống đường, hắn buôn lời trách móc rằng ba già rồi không thấy đường hay gì mà đi giữa đường. Hắn tiếp tục chạy xe loanh quanh rồi ghé vào quán cơm.
Vào buổi trưa nắng, hắn vừa bán xong nốt chiếc xe gạt tàn đó rồi đi bộ ghé ngang tiệm tạp hóa ở ngã tư đường. Đang đứng mua thuốc lá thì hắn nghe lén cuộc nói chuyện của mấy người phụ nữ trung niên đang tụ tập về việc xin số ở một ngôi miếu hoan trên cầu gần đó. Mấy người phụ nữ bàn rằng ngôi miếu ở đó được cất lên để cho vong tai nạn trú ngụ, toàn chết trẻ nên linh lắm. Hắn để ý cuộc nói chuyện đó, và rồi ngay tối hôm đó dưới ánh đèn vàng heo hắt trên cầu, hắn đi lại tới miếu dâng trái cây và cầu nguyện rằng xin cho hắn đánh bài sắp tới thắng đậm lớn, hắn đốt nhang cắm đại méo xẹo, vái cho có rồi vội vã rời đi.
Một lúc sau hắn và bạn thân của hắn là thằng Phúc chủ sòng bài. Gặp nhau trên chiếc xe 7 chỗ cũ kỹ, đậu giữa đường trong một khu hẻm vắng dưới ánh đèn heo hắt. Hắn thấy trên xe có một cô gái, tay chân bị trói trên người mặt áo sơ mi trắng váy đen, chiếc áo sơ mi trong lúc vận chuyển đưa cô gái lên xe chắc cũng rất cực khổ, vì áo cô gái ấy dính dơ cả một mảng bùn lầy, chợt hắn nhìn một cách thèm thuồng rồi nói: "Sao mày tìm được con nhỏ này hay vậy?" Thằng Phúc cười khẩy "Tao mà, tao kiếm được từ Ông Hai Quang đó! Con Linh...con gái cưng của ổng...còn nguyên đã lắm! Sao...chơi không? Hai đứa mình chơi....." Thằng Minh hắn đánh nhẹ vào Thằng Phúc rồi nói "Mày nghĩ sao vậy? Người con gái đẹp như thế này mà.....mà không chơi thì phí" Sau đó Minh từ từ cởi quần của hắn ra và Thằng Phúc cũng từ từ cởi áo của nó. Ngay lúc chỉ còn tiếng cười của 2 đứa nó và tiếng cọt kẹt ở trong xe phát ra ngoài.
Vài ngày sau, ở sòng bài Minh đang ngồi đánh bài. Vài ván đầu hắn thắng đậm, và cười khẩy nhưng rồi. Thằng Phúc ra hiệu cho đàn em của hắn tráo bài khiến thằng Phúc thua...đang hăng say hắn tiếp tục chơi ván sau nhưng vẫn thua. Sau đó trải qua vài ván hắn quăng bài miệng chửi thề vì lại thua. Hắn thua chỉ còn lại điện thoại và mấy trăm nghìn, Thằng Phúc thách thức Minh có giám cược hết và đưa con Cúc cho nó để nhận nuôi bé và đào tạo để chơi ván cuối không? Thiếu thì hắn cho vay bù vào để đủ lược. Minh căn thẳng suy nghĩ chợt tiếng nói của mẹ hắn hiện ra "Mày có tiền chưa? Tao bị đòi nợ riết chai luôn rồi, nếu không trả chắc tao bán luôn căn nhà quá!" Bên cạnh đó cũng có tiếng từ vợ của hắn vọng lại "Tao không ở chung với mày nữa, mày coi mày làm được gì ngoài cho tao cái bầu và những món nợ! Tao xin mày đó Minh, mày đánh đập hành hạ tao đủ rồi, mày nuôi nó đi tao không tiếp tục sống với may được nữa"
Cuối cùng Minh quyết định lắm liều cược hết tất cả vào một ván và thua sạch. Thằng Phúc cho hạn để trả nếu không trả đúng hẹn thì sẽ biết hậu quả, bên cạnh đó người của nó đem con Cúc lại sòng bài từ lâu. Thằng Phúc và Minh cả hai cố gắng dành dực con Cúc. Trong lúc dằn co, con Cúc đã chạy ra vô tình làm rơi chậu hoa cúc và tấm gương dưới đất. Những mảnh kính vỡ kèm theo những mảnh hoa rụng rơi vãi khắp nơi mà hòa trộn với nhau ở dưới đất, trong thật sự buồn bã như số phận của Minh và Cúc vậy. Minh la ó dành dực lại con Cúc nhưng bị đánh cảnh cáo, sau đó bị đuổi ra ngoài. Và Minh tức giận hối hả chạy đi, Minh đi ngang chiếc xe 7 chỗ trong đó có Linh đang tựa đầu vào cửa kính và nhìn một lúc chạy đi. Sau đó Minh tức giận hối hả chạy trên cầu tìm tới ngôi miếu, đứng trước miếu hắn chửi rủa vì đã xin cho đánh bài thắng mà không được, sau đó hắn đá vào mâm trái cây trong miếu. (Trái cây lăn và rơi ra đường) bỗng có gió thổi lên làm cho thanh gỗ có đinh trên mái rơi ra và ghim vào chân Minh. Minh đau đớn loạn choạng thụt lùi về phía sau và khựng lại. Hắn cười khẽ và nói số ông mày còn may lắm không chết được đâu, rồi bỗng nhiên từ đâu có một con mèo chạy vút ngang qua, khiến Minh đạp vấp con mèo mà té nhào từ thành cầu xuống đúng lúc có xe tải đang chạy tới. Hắn bị đẩy văng ra xa cùng với những âm thanh rắc rắc do những chiếc xương sườn và ở đùi bị gãy. Hắn tiếp đất một cách thô bạo như cú tát mạnh đến từ cuộc đời của hắn vậy, mặt hắn bị mặt đường cào nát như lương tâm đang cào xé tấm thân của hắn, hắn bất lực nằm im trên mặt đường, nơi mà có những con người đang kéo nhau tụ hợp lại xung quanh hắn, cái chuông cũ kỹ ở trong miếu vì đã lâu năm nên nó cũng đã rơi xuống mặt đất sau bao lần đong đứa trong gió. Tiếng chuông kêu vang vọng lấn át cả những tiếng xì xào bàn tán của đám đông, ngay lúc đó hắn chỉ nói ra bốn từ "Ba xin lỗi con" sau đó liệm dần đi. Hắn đã mất. Một trái cam dính máu do áp lực từ trường của Trái Đất mà bị hất ngược lại lên cầu và rơi vào trong miếu, rơi trúng vào đúng cái chuông vang vọng cả một khu, như đang khóc thay cho số phận của hắn. Đám tang của hắn sau đó được tổ chức sơ sài.