Chereads / XÓM KINH TẾ / Chapter 4 - CHƯƠNG 4: ÔNG HAI QUANG

Chapter 4 - CHƯƠNG 4: ÔNG HAI QUANG

VÀI THÁNG SAU KHI ĐÁM TANG CỦA MINH VÀ TRƯỚC KHI VỤ VIỆC CÁI CHẾT CỦA CÚC Ở QUÁN CÀ PHÊ ĐÈN MỜ XẢY RA..

Vào một buổi nọ, Quang thả khách ngay bên miếu. Khách đưa tiền cho ông và phàn nàn về việc ông chạy chậm và đón khách chậm. Sau khi người ta bỏ đi, ông buồn ngủ nên mới lấy mấy chung nước rửa mặt. Sau đó tiếp tục đi chở khách.

Tối hôm đó ông suy nghĩ về việc kiếm tiền đóng học phí cho Nam. Vì trong lúc chở khách thì giáo viên chủ nhiệm gọi điện nhắc đóng học phí, bên cạnh đó ông cũng nghĩ đến bà Lan vợ của mình, vẫn còn đang nằm viện vì bị suy thận. Mọi việc khiến ông trăn trở suy nghĩ mãi... chợt ông nhớ đến thằng Phúc đầu ngõ, nó từng nói ông rằng gã cho con Linh theo nó làm vợ đi...vừa làm việc vừa chăm con, ở bên nó sẽ ăn sung mặc sướng. Còn ông thì được một khoản kha khá.

Cứ như thế ông cứ chạy xe từ sáng đến tối, có những đêm hôm không về nhà, chỉ để ráng kiếm đủ tiền. Cuộc sống mưu sinh vất vả kèm theo những lời hối thúc. Ông như bị mắt kẹt vào chính suy nghĩ của chính bản thân mình. Ông suy nghĩ về điều đó khiến ông mất ngủ nên không chạy được mấy ngày liền. Có nhiều lúc trong lúc ngủ ông mơ thấy thằng Nam bị đuổi học vì không đóng học phía, và cũng có những lúc ông mơ thấy bác sĩ trả xác bà Lan về nhà vì không kịp cấp cứu do không thanh toán đủ tiền viện phí. Khiến ông không thể ngủ được.

Sau khi suy nghĩ và đắn đo mãi thì ông bèn cắn răng quyết định, gã con Linh cho thằng Phúc.

Một hôm vào một buổi tối ông mua chai nước và dụ con Linh uống sau đó nó ngất đi, ông kiu Thằng Phúc đem con Linh đi. Linh trong lúc mơ màng nắm chặt chân ông mà cầu xin, ông khẽ giật tay Linh ra mà không quay lại nhìn. Thằng Phúc ném vội cho ông 2 cọc tiền sau đó cười khẩy rồi đưa Linh đi mất. Linh lúc đó gào thét trong tuyệt vọng và bất lực, trong tâm trí và suy nghĩ của nó cầu xin ông cứu nó, đừng làm vậy với nó. Nó sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giúp gia đình mình, chỉ cần ông quay lại và thay đổi quyết định của ông. Nhưng dường như ông làm ngơ và không nghe thấy.

Ông nước mắt giàn dụa kìm nén mà hai tay run rẩy cầm lấy số tiền. Vài ngày sau, ông vẫn uống rượu suốt đêm, dằn vặt bản thân ôm ảnh Linh và khóc lẩm bẩm xin lỗi con gái mình. Ông ta dần trở thành như một người vô hồn.

Một thời gian sau, Nam vừa đi làm, vừa học đại học, lâu lâu còn gửi tiền về. Còn bà Lan thì khỏi bệnh nhưng không thèm nói chuyện hay quan tâm gì đến ông. Bỏ mặt ông nằm một chỗ trên giường với nét mặt vô hồn như người thực vật. Ông đang nằm thì thấy con Linh chạy về nhà để trốn, trên người toàn là những vết thương vì bị bạo hành. Con Linh nắm tay bà Lan bảo bà cứu mình và ngăn Thằng Phúc lại, nó xoay qua nhìn ông. Buông lời oán trách và vạch ra những vết thương cho Ba va Mẹ xem, Bà Lan bất lực nước mắt giàn sụa mà ôm con Linh vào lòng. Thằng Phúc đạp cửa lao tới, xông vào nắm tóc con Linh mà lôi ra tát con Linh một cái. Bà Lan can ngăn và cầu xin tha cho con gái của mình. Nó xô ngã bà ra sang một bên rồi nắm đầu con Linh chửi rủa đánh đập và lôi con Linh đi trước sự nếu kéo khóc lóc van xin của bà Lan và trước sự bất lực của Ông Hai Quang...ông bị bà Lan chửi rủa và đánh trách móc, rằng ông làm cha mà lại làm ra những chuyện đó. Ông bất lực nằm khóc một cách tuyệt vọng và đau đớn. Bà Lan cũng tuyệt vọng ngã qụy xuống đất mà lặng lẽ khóc.

Tối hôm đó, ông đang ngủ thì ông nghe tiếng con Linh gọi. Ông mở cửa và bước ra chạy theo. Ông đi theo bóng của Linh và theo lên trên thuyền. Chiếc thuyền trôi ra giữa dòng. Quang xin lỗi và tiếp tục thuyết phục Linh về việc mình phải bán cô cho thằng Phúc để có tiền lo cho em trai Linh và mẹ. Và ông hứa khi nào nó đủ 18 tuổi rồi thì sang rước Linh về. Khuyên Linh hãy cố gắng chịu đựng mà quay về đừng chạy trốn nữa. Linh quay sang đưa chung nước (loại chung y chan ở trong miếu) và nói rằng ông hãy uống ba chung nước này đi để cam kết là ông sẽ rước Linh. Ông Quang uống ba lần chung. Cứ mỗi lần uống ông đều thay Linh nếm trải cảm giác bị thằng Phúc bạo hành và ngược đãi trong quá khứ.

Ông uống xong thì Linh chợt thay đổi sắc mặt và cười lên vết thương khắp thân thể và mặt đều hiện ra, máu từ trên đầu từ từ chảy xuống. Sau đó chửi mắng ông là đồ dối trá, ông đã lợi dụng tôi bỏ mặt tôi bị hành hạ đến chết. Nói xong Linh đẩy ông Quang ngã xuống thuyền và bất tỉnh.

Khi ông mở mắt ra ông thấy thằng Phúc chèo xuồng đưa mình ra giữa dòng. Ông nhìn mình bị trói nhưng mà trong thân xác Linh. Ông bị thằng Phúc sỉ vả rồi bị tát vào má. Hắn vừa tát vừa chửi, sau đó hắn đạp vào bụng một cái thật đau. Rồi hắn nắm tóc đập đầu ông vào mạng thuyền vừa chửi vừa đập. Rồi sau đó hắn nhét vải vào miệng ông rồi ném ông xuống sông. Ông cố gắng vùng vẫy kêu cứu nhưng mà bất lực. Ông suy nghĩ là ông không ngờ con gái mình đã trải qua những điều kinh khủng như thế, ông xin lỗi Linh.

Ông Quang tỉnh dậy trở về hình hài của mình, ông bám vào mạng thuyền và cầu xin xin tha cho ông, ông biết lỗi rồi chỉ là bất đắt dĩ thôi. Linh trách móc ông và sau đó lấy cây chèo đập vào tay ông, ông buông tay ra và vùng vẫy, Linh nắm tóc ông buông vài lời trách móc rồi sau đó cô ấy nhấn nước ông. Ông Quang bất lực nhìn hình ảnh của Linh trên thuyền méo mó qủy dị rồi tất cả chìm vào màu đen kịch, ông từ từ chìm dần bên cạnh tiếng vừa cười vừa khóc của Linh.

Sau đó đột nhiên những sợi dây xích to nặng ở phía sau trói chặc lấy cô. Cô càng vùng vẫy những sợi dây xích đó càng nóng rang và càng xiết chặt cô hơn. Chúng lôi cô vào một màng đêm sâu thẳm.