Nhiều năm sau, sau cái đám tang của Minh, Cúc – người con gái vốn từng ngây thơ – đã bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực và cám dỗ của giới ngầm. Dưới sự "hướng dẫn" tàn nhẫn của Thằng Phúc, Cúc dần mất đi nét trong sáng và trở thành "nhân vật chính" của một đường dây tội phạm, buôn bán chất kích thích, má mì...mại dâm nơi mà sự sống chỉ còn là chuỗi những mảng tối và đau đớn.
Vào một đêm hôm đó, trong một quán cà phê đèn mờ, bên cạnh những âm thanh nhẹ nhàng du dương, dưới những ánh đèn neon. Trên ghế sô pha, con Cúc mặt đồ nội y màu đen nóng bỏng...tóc xõa dài phì phèo châm điếu thuốc với vẻ bất cần.
"Má nó...tiền tháng này đâu rồi Cúc? Đừng nói mày ăn dọng hết rồi nha con chó" - Thằng Phúc đạp cửa xong vào la ó...
Con Cúc dụi tàn thuốc rồi nhìn thẳng vào mặt thằng Phúc..."Tiền?? Ở đâu ra?? Mày nghĩ giờ này tao còn tiền cho mày hả? Ai ăn chơi phê pha ở Khu Kinh tế, ai làm thất thoát hàng khi bị Hình Sự ập đến??? Là ai??"
"Mày còn mặt dày đến đây đòi tiền à, tao chưa kêu mày ói ra ngược lại đó thằng chó!"
Thằng Phúc chửi lại "Nếu không nhờ tao nhận nuôi và đào tạo mày! Cho mày có vị trí như ngày hôm nay, thì mày không khác nhu những con đĩ đứng đường đói rách ở ngoài kia kìa" (hắn nhào lại tát vào mặt con Cúc)
Con Cúc táng lại nó rồi nói "Mày tốt ghê! Mẹ...mày tốt đến nỗi vợ mày bỏ mày, gia đình từ mày! Mày và con gái của mày mới phải sống trốn chui..chốn nhủi ở xóm Kinh Tế này nè"
Thằng Phúc không nhịn nỗi táng con Cúc một bạt tai, sau đó lao vào bóp cổ nó. Con Cúc đạp chân thằng Phúc. Chạy tới lấy chai bia đập vào đầu hắn. Cả hai xô xác qua lại.....con Cúc cào mặt thằng Phúc, bị thằng Phúc nắm tóc đập đầu liên tục vào tường. Con Cúc xoay qua đá vào hạ bộ của thằng Phúc. Con Cúc tức giận nắm đầu Thằng Phúc đập xuống cái bàn. Sau đó nó chạy xuống bếp, chụp lấy con dao chạy tới cầm định đâm thằng Phúc. Lúc nó giơ tay lên thì tiếng chuông trong miếu vang lên như nói lên tiếng lòng của nó. Con Cúc như mất hồn đứng khựng ở đó, chợt thằng Phúc tóm giật lấy con dao trong tay con Cúc, nó thô bạo đâm liên tiếp vào bụng con Cúc. Con Cúc mặt vô hồn mà gã nằmxuống đất. Trong lúc cận kề cái chết nó suy nghĩ và chê trách rằng "Sao ba không thương nó, sao ông lại đánh đập nó và bán nó vào đây? Nếu như ông yêu thương nó nhiều hơn và không bán nó thì cuộc đời của nó sẽ khác và tốt hơn rồi" nó lặng lẽ rơi nước mắt và liệm dần đi theo từng tiếng chuông trong mếu và dưới cái lạnh phát ra từ những miếng gạch men lát sàn bị vấy bẩn, bởi những vũng máu tươi hôi tanh như cuộc đời của nó. Sau đó, hắn dần lấy lại bình tĩnh rồi bảo đàn em giải quyết nhanh gọn cái xác của con Cúc.