Chereads / Cuộc dày vò của xác ướp hồi sinh / Chapter 3 - Chap 3: Nỗi đau đầu tiên!

Chapter 3 - Chap 3: Nỗi đau đầu tiên!

"Thật là thoải mái mà!" tiếng của Nhi khi cô đang ngâm mình trong phòng tắm.

- Tiểu thư có cần thêm ít hoa hồng không ạ? Nó sẽ đẹp hơn đấy (Fixi nói)

"Vậy phiền em rồi. Cho chị ít hoa hồng đỏ nha. Còn gì đẹp hơn khi một ác quỷ thấm máu dưới cánh hoa hồng nở rộ chứ"

(Nhi ngước mặt lên và nói).

Fixi bước vào kèm theo một rổ hoa hồng đỏ và một bông hồng xanh dương tặng cho cô. Nhi bất ngờ vì lần đầu tiên thấy một bông hoa hồng xanh ở khoảng cách gần như thế.

Một tình yêu của cô với Khánh tượng trưng như bông hoa hồng xanh đó vậy, là sự vĩnh cửu... Nhưng bây giờ thì mất rồi.

Cô nhớ lại buổi sáng đầu tiên khi cô ở Địa Phủ nhưng tình cảm vẫn còn đó. Cô đọc được một câu nói của Lix Lily, cô ấy viết rằng:

"Một buổi sáng tuyệt đẹp.

Tiếng chim hót vang lên.

Ánh mặt trời sáng rọi.

Còn có làn gió mát rượi.

Nhưng.

Vì sự bất công đó.

Cô đã nhẫn nhịn nhiều năm.

Đến bây giờ.

Nước mắt rơi.

Cảnh vật xung quanh hóa thành hai màu đen trắng trong mắt cô ấy.

Thay vì rượu hay bia cô lại pha một ly cà phê không đường, không đá hay là sữa.

Cô cứ uống nhưng không thấy đắng.

Hòa vào li cà phê là vị của nước mắt.

Nước mắt vốn không có vị gì.

Nhưng bây giờ nó đã có rồi.

Là vị của sự đau thương.

Sự chịu đựng với những nỗi khổ đó.

Bây giờ cô không cần giấu nước mắt của mình nữa rồi.

Cô cứ khóc và tận hưởng bầu không khí buồn vào sáng sớm này.

Lix Lily"

Cô nghe xong như hiểu được cảm giác của cô ấy, cũng hòa mình vào li cà phê đắng đó và giọt nước mắt đó.

Sau khi khóc cô nhận ra là mình đã kìm nén nước mắt quá lâu rồi vậy. Lúc đó cô đã xin nghĩ phép một ngày để nghĩ ngơi và lại tận hưởng một chút kỉ niệm còn sót lại.

Hiện tại đã quá lâu rồi! Ai cũng đã ngỡ rằng cô đã "Chết" ở một xó nào đó nhưng vào một ngày sự thật được sáng tỏ, cô muốn đi tìm tình yêu của cô chứ cô không về nhà vì bây giờ cô không còn nhà nữa rồi.

"Ai... Ai đó gọi 115 đi" Một người phụ nữ hét

Người đàn ông kia gọi điện thoại cho cấp cứu đưa cô ấy vào bệnh viện.

Sự việc diễn ra cách đây vài phút trước...

- Sao hôm nay thấy khó chịu trong bụng thế nhỉ? (Ly nói với khuôn mặt đầy khó chịu)

Tại bệnh viện Miscarriage

Ly đã đến trước bệnh viện để kiểm tra. Lúc vào đó phải làm giấy xét nghiệm liệu có Covi 19 trong người không để bảo đảm an toàn cho tính mạng người dân.

Cô ta vào khám xong thì vị bác sĩ kia nói:

- Chúc mừng cô nha! Cô có thai rồi!

Cô ta hét lên...

- Cái gì? Sao có thể? Tôi uống thuốc tránh thai rồi mà.

Vị bác sĩ kia thở dài hỏi

- Vậy lần cuối cô uống là bao giờ.

Cô ta ngập ngừng, mặt lo lắng và cuối cùng là thở dài quyết định tìm ba đứa bé đó.

Nhưng cô ta quan hệ quá nhiều người! Hết lần này đến lần khác những người kia từ chối cô. Nhét cho cô một số tiền to để bịt miệng cô lại cho dù không biết rằng đứa trẻ đó có liên quan tới mình không.

Người cuối cùng rồi... Cô thở dài.

- Lucas! Em đang mang thai con của anh

Ly nhỏ giọng nói.

Cậu ta hét lên rằng:

- Cô bị điên à? Con của tôi?

Này! Đi phá thai đi! Tôi đưa cô tiền cho cô phá thai và câm cái mỏ cô lại!

Cô ta khóc lớn buông anh không thôi và liên tục nói "Đó là con của anh đó có biết không!"

Anh ta hất tay cô ra. Cô bất tỉnh và máu đã chảy xuống như hiện tại câu chuyện vậy.

Lucas chạy đi khỏi với ánh mắt khinh thường và quay đầu và vứt tiền xuống cho cô.

Xe cấp cứu đã tới khi mọi người thấy cô. Họ đưa tin tức, cô ta khóc lóc hay cố tỏ ra mình vô tội để hám fame hay muốn mọi người đồng cảm nữa.

Nhi coi tin tức trên tivi, dù rất hận Ly nhưng lại thấy cô ấy giống mình vì đã bị vứt bỏ. Nhưng cô ấy không phải Nhi của ngày xưa nữa rồi. Cô ấy là Lily người muốn báo thù vì những việc họ đã làm với cô, giúp những người sau này không có kết cục như cô.

Cùng lúc đó khi Lily đang ở thư phòng đọc sách, đột nhiên Bảo xông vào và nói:

- Tin vui cho cô đây! Kế hoạch của tôi đã thành công rồi đó! (Bảo nói khi xông vào phòng của cô)

"Hả? Sao cơ? Trả thù hả? Chả lẽ chàng trai khiến Ly xảy thai là người của mình?" (Nhi ngạc nhiên hỏi Bảo).

- Ồ càng lúc càng thông minh rồi đó!

Chàng trai đó là Lucas là người của mình và trông lúc cô ta đuổi theo Lucas thì lại gặp tai nạn khiến cho Ly xảy thai (Bảo cười tươi và nói).

Nụ cười của ác quỷ đã hóa sau màn đêm.

Động lòng là người ngoài làm.

Thương yêu thì càng không thể.

Cái ác ai yêu chứ?

Tôi chỉ yêu chính mình thôi.

Nhi nói không phải với một tâm hồn ác quỷ mà là một con người có trái tim. Vì nó cũng biết đau. Nhưng đã quá muộn để quay lại rồi và nếu có quay lại thì kết cục vẫn sẽ như vậy thôi.

"Tiếp tục kế hoạch đi! Tiếp đến là Khánh

Hủy hoại hắn ta nặng gấp trăm lần cho tôi"

Nhi nói Bảo với ánh mắt lạnh lùng trong khi Bảo pha chế cho cô ly rượu uống.

"Ly cocktail Sangria yêu thích của cô đây! Tôi có pha bốn ly dành cho chúng ta." Bảo đưa ly cocktail cho cô và nói.

"Không phải chúng ta có ba người thôi sao? Ai nữa mà bốn?" Lily thắc mắc hỏi.

Bảo gọi Lucas tới trước mặt Lily.

Với một mái tóc vàng hoe như mặt trời và đối nghịch với nó là ánh mắt của máu. Có thể nói không thể nhắc tới "quyến rũ" khi nói về anh ta. Giọng nói ấm áp, truyền cảm như đang thôi miên chúng ta vậy. Và đó là những gì có ở Lucas mà Lily nghĩ.

Lucas đứng trước mặt cô mỉm cười, cúi người xuống và nói:

"Hello! My lady. Nice to meet you."

Lily chào lại Lucas, Lucas nghĩ cô rất lạnh lùng với anh ấy nhưng không. Cô ấy lại tặng anh một món quà và tiếp tục nói:

"Cậu thích món quà chứ, Lucas."

Một viên đạn được nạp vào súng SCAR. Một loại súng trường, gây sát thương ổn, tốc độ bắn ổn và sỡ hữu độ đa dụng của những loại súng trường có thể bắn xa hay gần đều ổn. Quan trọng là giành cho những người mới. bắt đầu bắn.

"I love it, my Lady!" Lucas cười nói.

"À! Kia là Fixi" Lily nói

Lucas hôn lên tay Fixi thay lời chào hỏi. Fixi cũng không từ chối Lucas mà tiếp tục cuộc nói chuyện.

Dưới bóng đèn tối, bốn con mắt đẹp nhưng ác đã tỏa sáng rực rỡ. Một bản ballad nhẹ nhàng trên con đường trả thù chỉ mới bắt đầu.

Tại bệnh viện FR.

- Cô ta có khi nào bị tâm thần khi mất đứa con luôn không? (Hai cô y tá bàn tán)

Trong phòng bệnh của Ly.

- Tôi đang ở đâu đây? (Ly ngạc nhiên hỏi).

Vị bác sĩ chầm chậm bước vào với vẻ mặt buồn như ông đang mất mát thứ gì đó, tay cầm hồ sơ bệnh án của Ly và thở dài nói:

- Xin lỗi cô! Cô đã bị xảy thai rồi ạ! Xin chia buồn cùng cô và gia đình.

Ly ngồi bật dậy, tiến tới nắm lấy áo bác sĩ hét lớn:

- Không! Không thể nào! Tại sao chứ?

Ly hai tay run lẩy bẩy, chân bắt đầu khụy xuống và từ từ lấy tay ôm bụng. Nước mắt rơi lã chã, cô nghĩ thầm:

- Con của mẹ! Tội con quá! Mẹ chưa được biết con như thế nào mà.